Wednesday, June 6, 2012

Rằng hay thì thật là hay!



Còn chờ gì nữa mà không giải tán bộ Học


Một quốc gia không thể không có bộ Học (hay còn gọi là Giáo dục) để quản lý sự nghiệp dạy dỗ, nâng cao dân trí, đào tạo nhân tài cho đất nước. Nhưng xứ Việt ta, có bộ Học mà như hiện nay thì cũng như không, thậm chí tệ hơn cả không. Chi bằng cứ giải tán phắt, rồi làm lại từ đầu. Cái sự làm lại ấy, người ta nói chữ là tái cơ cấu. Tái gì thì tái, cứ giải tán cái đã. Càng để lâu càng ung nhọt, bệnh nó phá vào đến lục phủ ngũ tạng, có giời chữa.



Chả cần ngoái nhìn xa xôi làm chi cho mỏi cổ, về những thời lắc lơ mà ông cha đã lập nên Quốc tử giám đào tạo nhân tài, cả thầy đồ lẫn nho sinh được tôn kính trọng vọng như bậc cao nhân, chỉ lần giở gần đây thôi cũng đủ để người đương thời tiếc nuối, xót xa, mủi lòng. Tôi lại nhớ bức thư của cụ Hồ gửi các thầy giáo, cô giáo, học sinh ngày 15.10.1968, lúc cuộc chiến tranh vào thời kỳ ác liệt nhất, gian khổ nhất. Cụ dặn “dù khó khăn gian khổ đến đâu cũng phải thi đua dạy tốt và học tốt”. Từ trên xuống dưới, cả nước đã đồng lòng thực hiện lời cụ, tạo dựng một nền giáo dục vượt qua chiến tranh với nhiều thành tích hiển hách.



Than ôi, thời vàng son ấy đã qua rồi. Nền giáo dục ngày càng tệ, mỗi năm càng xuống cấp thảm hại. Ngân sách đầu tư vào giáo dục tăng cao bao nhiêu thì bước thụt lùi kéo dài bấy nhiêu. Đội ngũ cán bộ quản lý phình to, trường sở hoành tráng nhưng sản phẩm con người qua lò giáo dục thì tệ hại không thể tưởng. Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh mà phải chỉ ra đích danh những người được giao quản trị bộ máy học hành xứ này. Từ người đứng đầu. Từ mấy chục năm nay, qua bao nhiêu đời bộ trưởng, càng về sau càng tệ, không còn những vị như Nguyễn Văn Huyên, Tạ Quang Bửu thời chiến tranh nữa. Nhiều vị ngồi vào ghế thượng thư bộ Học chỉ cốt lấy cái danh, oai với đời; thậm chí có những vị trong nhiệm kỳ của mình, do ngu dốt, thiếu tài thiếu tâm nên càng làm càng phá, khiến sự nghiệp giáo dục tan hoang. Dư luận đến giờ chưa hết phàn nàn về những thời trị nhậm cõi học của các ông Trần Hồng Quân, Nguyễn Minh Hiển, và nhất là ông Nguyễn Thiện Nhân. Cũng tuyên bố này nọ, hô hào, khẩu hiệu rùm beng, bày tỏ khí thế, quyết tâm như ai, chống cái này xây thứ khác, ba bốn năm sáu “không”… cuối cùng để lại di sản giáo dục như hiện thời.



Họ đã “có công” gì, để lại cái gì? Sơ sơ này nhé:

Suốt bao năm đi học ngày xưa, từ lớp vỡ lòng đến khi tốt nghiệp đại học, chưa bao giờ tôi nghe xảy ra chuyện thầy gạ tình đổi điểm, trò đánh thầy cô vỡ mặt ngay trên bục giảng, cấp 1 cấp 2 mới tí tuổi đầu đã thủ dao trong cặp đâm bạn ngay tại lớp, phụ huynh hành hung ban giám hiệu trước mắt bàn dân thiên hạ. Xưa hiếm nhưng nay là chuyện ngày thường ở huyện.

Thi cử-tuyển sinh càng ngày càng nặng nề, nhuốm màu sắc kim tiền. Mỗi năm ngân sách đổ vào thi cử như núi nhưng hầu như chỉ đem lại sự vất vả, phiền hà cho thí sinh và gia đình họ. Dường như thi trở thành căn bệnh hình thức mạn tính, khiến giáo dục mất hết vẻ uy nghiêm. Chắc nhiều người còn nhớ những chuyện bi hài, cười ra nước mắt trong mùa thi cử ở Hà Tây (và không chỉ riêng Hà Tây) năm 2006. Cứ coi cái tấm ảnh hàng chục chiếc thang bắc lên tường để người ngoài trèo lên ném phao vào cho thí sinh một cách công khai thì đủ biết sự học hành, thi cử đã tận đến mức nào. Tưởng rằng sau những lùm xùm tệ hại ấy, những nhà quản lý giáo dục rút được kinh nghiệm, chấn chỉnh kịp thời, khẩn trương làm trong sạch môi trường thi cử, nhưng không, vụ Bắc Giang bị phanh phui cách đây mấy ngày càng làm những ai quan tâm đến sự nghiệp giáo dục thêm nản, thêm buồn.

Mở cho lắm trường đại học, cả nước làm đại học, ngay cả những tỉnh nghèo heo hút cũng có tới 2-3 trường, chương trình chắp vá, phòng ốc tạm bợ, thày cô không đủ chuẩn cũng lôi lên bục giảng, sinh viên thì vơ bèo vạt tép, mấy điểm cũng tuyển, miễn là có tiền… khiến chất lượng đầu ra thấp đến mức chưa bao giờ thấp hơn. Đừng trách các doanh nghiệp tại sao chỉ tuyển nhân viên bảo vệ cũng đòi phải có bằng đại học, họ có cái lý của họ. Ông Nguyễn Thiện Nhân khi đương bộ trưởng đã hô hào nói “không” với bệnh thành tích, tuy nhiên thực tế cho thấy trong thời của ông Nhân bệnh thành tích chả khác gì nan y, hết thuốc chữa. Một vài cá nhân đứng ra chống tiêu cực, như thầy giáo Đỗ Việt Khoa, được ông Nhân tung hô, đánh bóng nhưng sau đó chối bỏ, làm lơ không thương tiếc. Thành thực mà nói, cá nhân tôi đã hoàn toàn hết niềm tin ở ông Nhân sau vụ Đỗ Việt Khoa.

Những nhà lãnh đạo nền giáo dục xứ này hễ mở miệng là rồng bay phượng múa, nào là bắt kịp thời đại, tiên tiến, khoa học, đi tắt đón đầu… nhưng thực tế họ còn bảo hoàng hơn vua. Không ai khác, chính họ khư khư ôm giữ chặt những cũ kỹ lạc hậu, không chịu chuyển động trước những đổi thay của cuộc sống. Chương trình sách giáo khoa thì cổ hủ, nặng nề, suốt bao năm cứ nhồi nhét những nội dung cũ rích, kể cả những thứ người ta đã vứt vào sọt rác. Trong khi ấy, bao điều mới mẻ, cần thiết, hệ trọng lại không được đoái hoài. Gần đây nhất là dư luận xã hội và đông đảo nhân dân bức xúc đòi phải nhanh chóng đưa nội dung biển đảo, Hoàng Sa-Trường Sa vào sách giáo khoa thành nội dung chính thức, chính khóa, áp dụng thống nhất trên toàn quốc, thì họ cứ nay lần mai lữa, chả hiểu vì sao, vì lý do gì.


Một dẫn chứng nữa của bệnh hình thức là việc cố lập cho được Đại học quốc gia. Hơn chục năm qua giáo dục đại học cứ lúng ta lúng túng trong chiếc áo giả cầy này, không tạo ra được gì đáng kể cho đào tạo nhân tài. Thực chất, đó chỉ là thêm mâm thêm bát, đầy tính bao cấp, lãng phí nhân lực, gò bó trói buộc các trường đại học thành viên bằng tầng nấc trung gian. Nếu không mau xóa sổ mô hình này, còn tốn kém, còn kéo lùi đào tạo đại học đi xuống.

Một trong những quyết định sáng suốt của chính phủ là dời các trường đại học ra khỏi nội đô, tạo những môi trường học tập hoàn hảo. Vì rất nhiều lý do, những nhà hoạch định đã phân tích không nên để tồn tại các trường đại học trong thành phố. Nhà nước cấp đất, cấp tiền, đặt ra lịch trình, yêu cầu Bộ GD-ĐT chỉ đạo thực hiện. Nhưng, lại nhưng, tại hai thành phố lớn nhất nước, Hà Nội và Sài Gòn, nơi có nhiều trường đại học đóng đô nhất, không hiểu sao người ta vẫn duyệt, cho phép các trường cần phải di dời được tiếp tục xây dựng ngay trên đất cũ cơ sở bề thế, tốn kém, vững như bàn thạch. Trường quyết bám trụ, một tấc không đi một li không rời, không tuân theo chỉ đạo của thủ tướng, liệu sự trái khoáy này có “công” của Bộ GD-ĐT?

Năm nào cũng như năm nào, cứ trước năm học mới, phụ huynh đến khổ vì sách giáo khoa. Nội dung đổi thay xoành xoạch, cách sử dụng tốn kém, lãng phí. Và điên nhất là giá cả. Một ông bạn tôi làm bên ngành xuất bản bảo rằng với số lượng in khổng lồ, không có thứ ấn phẩm nào so sánh được, sách giáo khoa là món hời béo bở. Nếu đấu thầu đàng hoàng, không cho nhà xuất bản Giáo dục độc quyền nữa, giá thành sách giáo khoa sẽ chỉ còn một nửa, tức là bớt được một nửa gánh nặng chi phí mua sách cho người có con em đi học. Biết thế thôi, dễ gì họ nhả.


Loanh quanh vài chuyện, tôi lại càng thấm thía cái câu nói độp của một vị phụ huynh đáng kính khi ngồi uống trà bàn chuyện giáo dục. Ông bảo: nếu tao làm người đứng đầu đất nước này 1 giờ thôi, quyết định đầu tiên mà tao ký là giải tán bộ giáo dục.


Ờ nhỉ, để cứu nền giáo dục nước nhà, còn chờ gì nữa mà không giải tán bộ Học.


7.6.2012


Nguyễn Thông





_____________________________________________





Quốc hội bàn chuyện “một người khỏe hai người vui”









Báo chí đang inh ỏm cuộc chiến “lá cải”. Tưởng mỗi báo chí, hóa ra ngay cả quốc hội cũng... lá cải! 



Trong lúc quá nhiều sự thể nóng bỏng, kinh tế tuột dốc như “cỗ xe hỏng phanh”, tái cấu trúc để Vinashin biến thành... Vinalines, hàng chục tập đoàn kinh tế- những mô hình “quả đấm thép” treo nợ hàng trăm nghìn tỷ, hàng vạn doanh nghiệp ngừng hoạt động và phá sản, đất đai khiếu kiện phức tạp nóng bỏng, nhức nhối đến mức người dân phải cầm súng bắn lại chính quyền, vung dao chém cán bộ thu hồi đất rồi uống thuốc sâu tự tử, những người phụ nữ chân lấm tay bùn phải thắt khăn tang, thậm chí có trường hợp phải tụt quần khỏa thân giữ đất... Những đoàn biểu tình (có cuộc lên tới hàng nghìn người) kéo về Hà Nội ngày một đông, với đủ loại băng rôn biểu ngữ dán lên người, cách hội trường quốc hội đang họp không xa.


Thế nhưng có được mấy người trong số 499 vị đại biểu quốc hội thật sự biết quan tâm và thấy... nóng lòng trước những sự thể trên? Có ai dám rời cuộc họp, bước ra gặp dân xem họ cần nói gì, đòi hỏi gì, bức xúc gì?


Thậm chí tôi thèm ước động tác ai đó dám bước ra mời người dân mất đất vào hội trường quốc hội, cho họ phát biểu thoải mái xem dân người ta đang kêu kiện điều gì, đang oan ức nỗi chi? Quốc hội dừng một tiếng, một ngày hoặc một phiên họp, một dự luật (như luật quảng cáo chẳng hạn) chậm ban hành cũng chẳng sao, nó không thể bức thiết bằng việc gặp dân, nghe dân, gỡ oan rối cho dân.

Ấy mới đúng là đại biểu của dân. Và tiến trình dân chủ trong chính quốc hội rất cần được kích hoạt bằng những động thái này.


Tiếc rằng chất lượng quốc hội dường như ngày một yếu đi. Nhiều hôm nghe cãi bàn tranh luận từng cách dùng câu đến dấu chấm phẩy khi soạn luật, tôi thấy nó tựa như cái lớp học vỡ lòng. Tổn phí thời gian vô cùng tận.


Hôm rồi, lại nghe quốc hội dành thời gian cãi tranh rất hăng về một nội dung rất... lá cải. Ấy là nội dung câu slogan quảng cáo “một người khỏe hai người vui” của một loại thực phẩm chức năng mang tên “Nam thận bảo”. Lý do bàn cãi vì nội dung bị cho là trái “thuần phong mỹ tục” !?


Không hiểu quốc hội hay lớp học vỡ lòng mà tranh luận bàn cãi rất trẻ con. Rằng tại sao lời quảng cáo không phải “một người khỏe, cả nhà vui” mà lại là “một người khỏe hai người vui”?


Nam thận bảo là loại thực phẩm chức năng dùng chữa bệnh nam giới bị xuất tinh sớm, khó khăn cương cứng, liệt dương, ham muốn tình dục yếu, tinh trùng ít... Vậy nó quảng cáo “một người khỏe hai người vui” là đúng rồi còn gì? Thậm chí đúng phải nói là “một người khỏe hai người sướng” chứ! Bắt người ta quảng cáo thành “một người khỏe cả nhà vui” hóa ra là quảng cáo sự cuồng dâm, loạn luân à?

Nghe mà không nhịn cười được. Vì thế, chất lượng quốc hội nhiều khi thấy không khác chi một lớp... vỡ lòng!


Suốt mấy tuần nay, báo chí inh ỏm cuộc chiến “lá cải”. Tưởng mỗi báo chí, hóa ra ngay cả quốc hội cũng... lá cải không kém.


Tôi đang lo với chất lượng này, tình hình và xu thế này, không khéo nay mai chuyện “gái nghìn đô” đang nóng rực trên các mặt báo lại tiếp tục làm nóng diễn đàn quốc hội nữa thì... Mô phật, mấy anh báo chí lá cải cũng chịu thua!



Blogger Trương Duy Nhất


______________________________________________






KHUYẾN MÃI HÀNG HIỆU




Hổng tin thì cứ xem thử! 



Con nhà tông!


Tiểu gia (con đại gia)


Người tình không chân dung!


Lưỡi không xương


Quái nhân!


Không được tò mò!


Quần... qua các thời đại


Ngôn ngữ thời a còng


Xin giới thiệu chân dung của vợ em!


Người mẫu mới của hảng quần bò!


Người lưỡng tính


Khi ô ba ma lên cơn


Monday, June 4, 2012

BÀI VIẾT HAY KHIÊNG VỀ TỪ BLOG BÀ ĐẦM XÒE



 Cáo chung một thủa quyền uy



 Nguyễn Đình Ấm

Hôm 5/1/2012 tại xã Vinh Quang (Tiên Lãng, Hải Phòng) diễn ra cảnh tượng như một trận “công đồn” ác liệt ở thời loạn ly. Những đoàn xe cộ chở lính đặc nhiệm, cảnh sát cơ động, dân phòng mang khiên, giáp, súng ống…rầm rập tập kết trước ngôi nhà của nông dân Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý. Khi họ bò tườn tiến tới gần ngôi nhà thì một loạt đạn hoa cải vang lên. Hàng quân mặc áo chống đạn, đội mũ sắt khá an toàn nhưng lúc đầu cũng nháo nhác. Ít giây sau, họ định thần tiếp tục trườn lên nã đạn AK, CKC xối xả vào ngôi nhà, bờ đầm, bụi chuối...Đạn bay veo véo, súng nổ ùng oàng, khói lửa mù mịt, tiếng la hét thất thanh…Khi đoàn quân chiếm được ngôi nhà thì “kẻ địch” chuồn mất từ khi nào. Để trút giận, các quan địa phương điều xe ủi đến phá tan tành nơi gia đình anh em Vươn, Quý trú ngụ dù năm hết, tết đến…


Tiếng súng Tiên Lãng chưa im thì ngày 24/4/2012 cảnh tượng còn man rợ hơn lại diễn ra ở Văn Giang (Hưng Yên). Những đội quân áo quần nai nịt, khiên, súng, dùi cui điện…hàng ngũ chỉnh tề, thế trận bài bản tuần tự di chuyển bao vây, chia tách những nhóm người nông dân mặt mày hốc hác, tay cầm cuốc, xẻng, gạch đá…lùi từng bước một cách tuyệt vọng. Cánh đồng xã Xuân Quang giống cảnh chiến trường Waterloo trước giờ khai hỏa trong phim. Khi tách xong khoảng 200 người nông dân ra từng nhóm, lực lượng vũ trang khổng lồ bao vây, rượt đuổi đánh đập, bắt trói những người mưu toan chống trả bằng gạch đá, cuốc xẻng đưa lên xe thùng chở đi trong tiếng la thét man rợ. Hai nhà báo “quốc gia” ủng hộ cưỡng chế, đi thu thập tài liệu để “định hướng tuyên truyền” cho thiên hạ giúp Hưng Yên cũng bị đánh nhầm nhừ tử…

Khi đoàn quân “bách chiến, bách thắng” rút đi thì cánh đồng nham nhở vắng lặng như chết. Những người dân cặm cụi giữa cái nắng như đổ lửa bới nhặt từng mảnh xương cha ông vừa bị xe ủi bật tung gom vào cái tiểu vỡ bên những những cao ốc ngạo nghễ vắng bóng người…Nước mắt họ hòa lẫn mồ hôi nhỏ những giọt cuối cùng trên mảnh đất ngàn đời cha ông để lại nay vĩnh viễn không còn…Thế mà lãnh đạo Hưng Yên vẫn thao thao “cuộc cưỡng chế có lý, có tình”. Tình ư? Cái tình nào khi mảnh đất cực kỳ màu mỡ của phù sa sông Hồng được tạo dựng, giữ gìn, nuôi sống bao thế hệ, nay số kẻ thừa thãi cửa nhà, của cải…cò kè thí cho họ mỗi mét vuông chỉ đáng vài bát phở, rồi đầu tư chút ít để bán ra gấp cả bội lần với số lãi ròng nhiều hàng nghìn tỷ đồng; tình gì khi sinh kế của cả vạn người dân bị bần cùng, đe dọa để một số kẻ thêm đầy túi tham?...Đó là “phát triển bền vững” ư? Xưa các cụ ta nói “bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng” nay còn tệ hơn thế…
    
Phải chăng, đó là cái tình của loài cầm thú?
    
Cảnh rùng mình như thế không chỉ ở Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản...

Khi nói đến “cưỡng chế” không ai còn tính người có thể cầm lòng khi hình ảnh những vệ sĩ của công ty cổ phần xây dựng số 8(CIC 8) hôm 22/5/2012 xông vào đè sấp lôi xềnh xệch hai mẹ con bà Phạm Thị Lài ở Hưng Phú Q. Cái Răng(Cần Thơ) trong cảnh lõa lồ để giành mặt bằng 3.000 m2 đất của gia đình này. Trước đó, chồng bà Lài đã uống thuốc sâu tự sát để bảo vệ đất nhưng không thành…
     
Hình ảnh kinh tởm, hãi hùng chưa từng thấy.
    
Đây không phải là lần đầu những người phụ nữ Việt Nam phải đem cái bộ phận  thiêng liêng, kín đáo nhất của thứ “cha sinh, trời phú” để bảo vệ nguồn sống cho mình và tương lai con cháu họ.

Nói đến “cưỡng chế” nhiều người dân huyện Sóc Sơn, một số nhân viên sân bay Nội Bài (Hà Nội) cứ kể mãi câu chuyện hãi hùng xẩy ra tại khu ruộng ở thôn Thái Phù xã Mai Đình, Sóc Sơn năm nào: Khi lực lượng vũ trang hùng hậu với xe cộ, súng ống, dùi cui ào đến, một số bà con quá khinh bỉ và uất ức đã tụt quần, cởi áo để phản đối. Thế nhưng, lực lượng “chuyên chính” không lùi bước. Họ điều lực lượng nữ đến bắt trói các thân thể lõa lồ kia tống lên xe thùng... Sau đó, đến vụ cưỡng chế ở xã Quang Tiến (cũng huyện Sóc Sơn Hà Nội), rút kinh nghiệm vụ Mai Đình, lực lượng vũ trang địa phương chuẩn bị rất “sáng tạo”. Lần này, ngoài súng, bom cay, dùi cui, còng số tám…trong hành trang của họ còn có thứ vũ khí rất “độc”. Đó là các bao tải “sọc xanh” (loại bao bố lớn) cùng dây thừng sẵn sàng đối phó. Họ trù liệu, khi các bà, các chị tụt quần, cởi áo thì các “nữ chiến binh” sẽ dùng các bao tải sọc xanh kia chụp vào đầu nhồi họ vào bao tải buộc lại ném lên xe thùng…
    
Có sự “phát triển” ở đâu, “công nghiệp hóa, hiện đại hóa” ở đâu, “làm giàu chính đáng” ở đâu trên thế gian này bị người dân lương thiện phẫn nộ, khinh bỉ, căm giận đến thế?
     
Một hiện tượng mọi rợ và nguy hiểm là có dấu hiệu chính quyền, nhà chức trách sử dụng côn đồ để trấn áp dân, làm việc phi pháp. Vụ nhà báo bị côn đồ đe dọa đánh chết, bắt họ xóa các kiểu ảnh chụp cảnh xe công an gây tai nạn ở Hải Phòng, rồi vụ côn đồ núp bóng “dân phòng” được công an hỗ trợ đánh dân dã man ở Văng Giang, vụ “thương binh nặng đại náo” ở viện Hán Nôm…không thể tin đó là hiện tượng “dân bức xúc” không có bàn tay của nhà chức trách...
   
Chỉ có những chính quyền không thể quản lý xã hội bằng luật pháp mới phải dùng đến những thành phần, lực lượng vô luật pháp làm cứu cánh.
   
Dân ta vốn giàu lòng yêu nước, thương nòi, cam chịu, “một điều nhịn là chín điều lành”, trong chiến tranh họ không tiếc cả triệu con, cháu hiến dâng cuộc đời cho tổ quốc, cách mạng, có bà mẹ hiến cả 6,7 con, cháu, có gia đình 3, 4 thế hệ liệt sĩ, “thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người”…Trong thời bình không ít người hiến đất xây trường học, hiến đất cho lợi ích an ninh, quốc phòng, giao thông, đường sá, bệnh viện…Thế nhưng nay chính quyền phải liên tục dùng vũ lực trấn áp đoạt đất đai của họ với những cuộc đàn áp, bắt bớ ghê rợn.
  
Trong hàng nghìn vụ cưỡng chế phải dùng vũ lực dù đúng, dù sai, dù gì gì đi nữa thì cũng chứng tỏ lòng dân bất phục chính quyền. Họ dám dùng tay không, khăn tang, tụt cả quần…thách tức những đội quân tinh nhuệ, vũ khí đầy mình, nắm trong tay toàn bộ lợi thế…
  
Khi một chính quyền phải dùng vũ lực, côn đồ trấn áp dân lành, bỏ tù người bất đồng chính kiến, sợ phản biện, sợ cả cụ già hơn tuổi 80(cụ Lê Hiền Đức), trấn áp, vu khống bì ổi người đàn bà biểu tình yêu nước (Bùi Thị Minh Hằng), sợ cả những bản kiến nghị “đông người”, những đám “người đông” từ con số 5, phải nhờ cả bao cao su dùng rồi làm “quốc cớ” bắt người (không phải tội  hiếp dâm), dùng biện pháp hành chính không cho đi làm, đi học, không cho đăng ký kết hôn…để bắt họ giao đất, nghe lời chính quyền…thì không thể nói chính quyền  ấy là “quang minh chính đại”.
    
Khi một chính quyền dù cái gì cũng mang tên của nhân dân có cả rừng quân đội, công an, mật vụ, vũ khí, nhà tù, trại giam…nhưng lòng dân bất tin, bất kính, bất phục, mọi lúc, mọi nơi đâu đâu cũng thấy, cũng sợ “thế lực thù địch” là báo hiệu sự cáo chung của một thủa quyền uy...


                                                                     NĐA

NGƯỜI TÀU CŨNG NGỦ