Tuesday, July 2, 2013

Đ.. MẸ THẰNG THANH!




Nguyễn Quang Lập: Ký ức vụn




Thằng Thanh

Nguyễn Quang Lập 

Thằng Thanh học lớp một với mình. Không nhớ bất kì chuyện gì của nó hồi lớp một, sang lớp hai thì có chuyện.

Trong lớp có con Minh xinh nhất lớp, con Minh con ông Lụt, thằng Tùng thích nó lắm, suốt ngày loăng quăng quanh nó.

Sắp hàng vào lớp, nam một hàng, nữ một hàng. Hễ con Minh đứng đâu là thằng Tùng chen vào hàng nam ngang nó, múa máy trước mặt con Minh, ra vẻ ta đây anh hùng lắm.


 Lớp hai đã biết gì đâu thế mà thằng Tùng đã khoe là nó đã hun con Minh. Cả bọn nói cứt cứt! Đom đom!

Thằng Tùng hẹn chiều nay tao hẹn con Minh ra đây hun, cho tụi bay rình.

Mình, thằng Phú, thằng Chinh, thằng Thanh núp rình cả buổi chẳng thấy nó đâu. Hôm sau gặp thằng Tùng, cả bọn chửi nó nói láo, nó nói phải có năm hào tau mới xử nó hun được chớ.




Thằng Chinh có ba hào, thằng Phú có một hào, còn một hào nữa mình nói thằng Thanh mi năm xu tao năm xu. Thằng Thanh nói có một hào cũng đòi chia nhau, đồ ki bo! Mình tự ái, chạy về khóc đứng khóc ngồi với  chị Nghĩa, chị cho một hào, mừng húm.

Đủ năm hào đưa cho thằng Tùng, cả bọn núp rình vẫn không thấy thằng Tùng đâu. Sáng sau gặp thằng Tùng, nó nhăn răng cười nói tau nói láo rứa mà cũng tin.

 Hỏi tiền đâu nó nói tau mua bánh chưng ăn hết rồi. Mình xông vào đánh, thằng Phú thằng Chinh can, chúng nó con cô con cậu với thằng Tùng.

Chuyện tưởng xong, ai dè sáng sau thầy Khang hiệu trưởng hầm hầm đi xuống lớp, lôi cổ mình, thằng Chinh, thằng Tùng, thằng Phú sắp một hàng ngang. Cô Tám chủ nhiệm cũng ngạc nhiên không rõ chuyện gì.

Thầy Khang nói thật kinh khủng, thật ghê tởm! Trẻ con bảy, tám tuổi góp tiền lại xử sờ bướm bạn gái.

Mình nhớ như in cô Tám nghe đến đó rùng mình oẹ một cái.

Cô hỏi thật không, mấy đứa đều nói không phải không phải. Cô hỏi rứa thì răng, cả bọn cũng chỉ nói không phải không phải, chẳng biết nói sao.

Thầy Khang kêu thằng Thanh ra, nó nói trơn tru, nói thưa cô bạn Chinh góp ba hào, bạn Phú một hào, bạn Lập một hào, cả năm hào đưa cho bạn Tùng để bạn Tùng xử sờ bướm bạn Minh. Em đã can nhưng các bạn không nghe.





Phục nhất thằng Thanh là hồi đó chẳng đứa nào hiểu sờ bướm để làm gì, chim bướm chỉ để đái thôi sờ làm gì, thế mà thằng Thanh đã biết.

Cả bọn chồm lên mi nói láo mi nói láo, chỉ thế thôi chứ chẳng biết cãi làm sao.

Chuyện này ồn ra cả trường. Mạ mình khóc lên khóc xuống, cứ rên lên, nói ôi chao ôi con tui răng rứa hè.

Mình xấu hổ chết đi được, hễ ai nhắc đến chuyện đó là mình muốn đào lỗ chui xuống đất.
 
May hết lớp hai mình sơ tán lên làng Đông, lang thang học hết trường này sang trường khác, xa thị trấn Ba Đồn, không ai biết chuyện mình, không thì không biết đến lớp làm sao.

Lên cấp ba gặp lại thằng Thanh, mình hỏi sao hồi đó mày dựng chuyện ra vậy. Nó cười, nói con nít mà, biết gì đâu.

Cả ba năm học cấp ba chưa có môn nào thằng Thanh tổng kết quá sáu điểm, nhưng nó luôn được cô thầy yêu mến. Từ lớp tám nó đã biết bỏ áo vào quần, là li quần, chải tóc rẽ ngôi, xức nước hoa, nói năng lịch sự.




Họp đoàn, nó nói đồng chí Lập bí thư chi đoàn mà gọi các nữ đoàn viên toàn con này con kia.

Con Bình cãi nhau với con Tân nói cứt cứt, ẻ ẻ. Nó nói thật không tưởng tượng nổi nữ đoàn viên lại nói năng vô văn hoá đến thế.

Quả thật đến lớp chín mình mới nghe được ba tiếng "vô văn hoá" do thằng Thanh nói ra. Trong bụng phục nó lắm.

Nó dạy kèm con Xìu học lớp sáu, con chú D., ở gần nhà nó. Lúc nào nó cũng dịu dàng nói em thế này, em thế kia, tuyệt không một lần văng tục.




Chú D. nói Ba Đồn có con ông Cu Thuận là văn minh lịch sự nhất. Chú D. dạy cấp hai, khi nào nói với học trò về văn minh lịch sự cũng đem thằng Thanh ra làm dẫn chứng.

Thím L., vợ chú D., thì khen thằng Thanh không còn một lời nào. Năm đó thím L. 40 tuổi, có bốn đưa con nói tục kinh hồn. Thím nhờ thằng Thanh kèm cặp, chỉ gần nửa năm cả bốn đứa đều ngoan, đều văn minh lịch sự, không nói tục nữa.

Chú D. sang nhà gặp ba mình, nói anh Đạng à, trời thương tui. Ba mình hỏi sao. Chú nói trời cho tui ở gần nhà thằng Thanh, bây chừ bốn đứa con tui ngoan nhất xóm Long Thành.

Hai tháng sau, buổi trưa chú D. có việc vào Đồng Hới hai ngày. Khi về nhà thì thấy cái đít thằng Thanh đang nhoáy trên bụng thím L.

Chú hét lên, nói bơ bà con, sang coi thằng 18 tuổi ngủ với con bốn chục tuổi đây này!

Thằng Thanh thong thả kéo quần lên, đấm một phát vào mồm chú D, quát to, nói đồ vu khống!

 Chú D. ngã quay lơ, rụng mất hai cái răng cửa.

Chú D. vùng dậy  lao vào thằng Thanh, nó đ. mạ thằng mất dạy! Thằng Thanh lại cho một đấm vào mồm chú D., quát to, nói đồ vô văn hóa!

Chú D. lại ngã quay lơ, rụng thêm hai cái răng nanh.

Thằng Thanh phủi đít quần ung dung ra về.




Tháng sau thím L. bỏ cả bốn đứa con cho chú D., theo thằng Thanh đi đâu mất, ba chục năm rồi vẫn không biết họ đi đâu.

Sau này vào bộ đội tên lửa, mình có kể chuyện thằng Thanh cho mấy anh em ở Ban kĩ thuật trung đoàn 275 nghe. Anh Phúc vỗ đùi đánh bốp, nói giỏi! Thằng này giỏi! Nó mà làm lãnh đạo thì coi chừng, nhất định thiên hạ đảo điên vì nó.

Ngày nay thiên hạ đã muôn phần đảo điên nhưng vẫn chưa thấy mặt thằng Thanh đâu.