Tuesday, July 14, 2009

Truyện Vui - CÁI GIÁ CỦA TÌNH YÊU

HỒ THỤY MỸ HẠNH

Chàng đã yêu, yêu say đắm bất cứ người con gái đẹp nào mà chàng gặp gỡ. Trái tim của chàng đã sẵn những rung động triền miên. Chàng cảm thấy yêu ai cũng chân thật, tốt đấy chứ, nhưng ngặt nỗi chàng yêu chân thật... cùng một lúc ! Sự “chân thành” ấy làm khổ chàng.



Tình yêu vốn dĩ người ta ví nó làm khổ trái tim, nhưng với chàng thì khổ khắp nơi trên cơ thể. Khi đi dạo với tình yêu áo hồng thì mắt khổ vì phải đảo ngược, đảo xuôi xem có tình yêu áo xanh, áo tím, áo hoa cà thấy không ? Trở về nhà đầu óc căng thẳng để chia thời gian ra sao cho hợp lý, phải bớt một chút bên này thêm vào bên kia. Suy nghĩ mãi làm khổ dây thần kinh số 7. Chàng cứ bị móng vuốt của các nàng hành hạ, mà cái chịu khổ vì móng tay nhọn không phải là vỏ quít dầy mà là... cái bắp vế !



Đơn cử như vậy chàng thấy yêu là khổ khắp người, chết cả người chứ không như “Yêu là chết trong lòng một ít” như một nhà thơ đã nói. Mà phải đâu chàng “đểu cáng”, thật sự chàng luôn chân thành say đắm trong tình yêu dành cho... mỗi nàng !

Do vậy chàng rất lo sợ có một ngày các nàng tình cờ đụng độ nhau trong căn nhà có trái tim vĩ đại của chàng.

Việc không muốn nó vẫn đến, vì quá căng thẳng nên chàng bất ngờ ngã ra . . . lâm trong bệnh ! Thế là căn phòng độc thân của chàng rực rỡ bởi áo xanh, áo đỏ, áo tím, áo vàng.

Cuộc gặp không hẹn ấy hứa hẹn một cuộc đổ nát, mà người hứng chịu hậu quả sẽ là chàng chứ không ai khác.

Chàng không thể giải thích được rằng chàng không hề giả dối với một nàng nào. Chàng cũng không thể móc trái tim nồng nhiệt yêu đương ra cho các nàng thấy dù có nhiều ngăn, nhưng ngăn nào cũng... đồng đều !

Mới nghe những câu các nàng mỉa mai nhau thôi chàng đã chết khiếp rồi, huống chi rồi đây ngọn gió ghen tuông ấy chắc chắn sẽ biến thành bão . . . cấp 12 chuyển sang chàng, vì chàng mới chính là kẻ xúc phạm lòng tin của họ.



Tục ngữ có câu “ Hai người đàn bà và một con vịt sẽ làm nên một cái chợ” còn căn phòng của chàng chỉ thêm một con vịt nữa sẽ thành cái... Đại thế giới !

Chàng đâu ngờ đời mình ra nông nỗi, thôi thì đành tìm cách lẩn trốn trước khi cuộc phục thù tập thể của các bóng hồng có thể xảy ra. Thế là chàng quyết định ra đi . . . ở ẩn !

Một buổi sớm tinh mơ, chàng len lén như một tên trộm trong chính căn nhà của mình để không ai biết chàng ra đi, vậy mà vẫn có kẻ nào đó đã đến sớm hơn, đặt ngay trước cửa một đứa bé sơ sinh, thoạt nhìn đã thấy diện mạo của nó... giống chàng. Không nở bỏ lại, chàng đành mang nó theo. Chàng rẻ sóng vượt đại dương đến một hoang đảo xa. Cuộc sống “Rô Bin Son” bất đắc dĩ đến với chàng từ đó.

oOo

20 năm sau

Trên hoang đảo, người cha giờ đây đã sắp xỉ ngủ tuần, đứa bé sơ sinh trở thành một chàng trai tuấn tú. Chàng làm bạn cùng muôn thú. Người cha cố truyền đạt kiến thức và mọi hiểu biết cho chàng. Chỉ có một điều chàng trai thông minh ấy không được học đến là: Tình yêu và các từ đàn bà, phụ nữ, con gái hoàn toàn xa lạ đối với chàng nên dù là trong mơ chàng cũng không thể biết được rằng trên đời này có một sinh vật vô cùng đáng yêu mà cũng vô cùng đáng sợ, Cha chàng vì đó mà phải khổ sở, phải ra đi, ông muốn con của mình đừng vướng vào vòng “khổ lụy” đó.

Nhưng rồi một ngày kia nỗi nhớ nhung như con sóng vỗ vào lòng ông. Thành phố cùng những kỷ niệm. Những người đẹp năm xưa, họ ra sao rồi ? họ còn nhớ hay đã quên ông ?
Ông quyết định trở về . . .

Sau hai mươi năm, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có một thứ không thay đổi là người đẹp vẫn đẹp ! Thêm vào đó các cuộc thi hoa hâu, thời trang, duyên dáng đủ cả các loại thi ưu ái dành cho các bông hoa biết nói. Người ta đổ xô nhau đi xem diễn, quên sự hiện diện của con trai, ông cũng háo hức đi xem. Xã hội văn minh tiến bộ chừng nào thì cái đẹp cũng tiến lên chừng ấy. Áo quần thời trang đủ kiểu với màu sắc rực rỡ. Đến mục biểu diễn áo tắm, đã quyết chí “ tu thân” nên ông ngại không nhìn, nhưng con trai ông từ đầu im lặng, bỗng lên tiếng:

- Bố ơi ! con . . .con gì vậy ?

Ông giật mình ái ngại nhìn chàng trai còn đang ngạc nhiên thích thú, ông lấp bấp đáp:
- Con . . . gái !

Ông liền lôi chàng trai ra về. Bắt đầu từ đó chàng cứ hỏi:

- Bố ơi ! Con gái nhiều quá, chỗ nào cũng có, người ta còn khoác tay “nó” đi nữa.

Biết làm sao giải thích, chàng còn thắc mắc kiểu “hoang đảo”:



- Người ta “ săn” con gái bằng gì hở bố ?

Ông thở dài, lo lắng:

- Bằng . . . ( ông ngập ngừng suýt nói đến hai chữ tình yêu)

Sự vui tươi, linh hoạt của chàng trai dần mất. Đôi mắt mơ màng, không muốn ăn, quên cả ngủ. Nét âu sầu hiện rõ:

Ôi ! Điều gì đã đến gõ cửa tâm hồn chàng trai ? Phải chăng vì hình ảnh của loài “sinh vật xinh đẹp” ấy đập vào mắt chàng và đang phát tín hiệu đến trái tim? Chàng cảm nhận sự nhớ nhung không giống như nhớ chú nai trên hoang đảo, một tình cảm mới lạ nơi thế giới loài người mà chàng không biết đặt tên, nhưng chàng hiểu rằng chàng muốn tiếp cận và muốn có . . .

Cho đến một ngày, người cha hiểu rằng không thể nào đi ngược lại “qui luật” của tạo hóa được, ông mới nói với chàng trai và cũng là tự thú với lòng mình:

- Đó là tình cảm mà con người khi đến tuổi trưởng thành tự nhiên cảm nhận thấy. Tình yêu ví như hai cánh tay được kết hợp hài hòa trên một thân thể. Nếu thiếu đi một sẽ không bình thường và có quá nhiều cánh tay trên một thân thể sẽ biến thành dị tướng. Bố đã trải qua một thời yêu đương nhưng cuộc đời không thể yên lành bởi vì bố quá tham lam, lạ nghĩ tránh cho con “tai họa” mà bố đã phạm sai lầm là buộc con không được biết gì đến ý nghĩa của tình yêu. Thật là đi ngược lại sự phát triển của nhân loại.


May quá nếu ai cũng làm như bố thì thế giới này đã lâm vào nạn... tuyệt chủng !

Hồ Thụy Mỹ Hạnh