Blogger phot_phet
Anh đi phượt xa. Có ghé thăm thằng Lù Chóng trưởng bản kiêm bí thư chi bộ bản Pá Mả. Vửa lúc nó về.
Phot_Phet: Lù Chóng, mày vửa đi đâu về đấy?
Lù Chóng: À, tao sang bản Ba Cu thăm thằng Đèo Phi. Tiện cho nó ít gạo. Dân bản đó đói lắm.
Phot_Phet: Hào phóng thế. Bản mày cũng đâu khá khẩm hơn?
Lù Chóng: Đều là đồng bào các dân tộc ít người cả. Chia sẻ tí lấy thơm.
Phot_Phet: Tốt thôi. Nhưng mày bi bô đéo gì ở đấy mà thối thế. Thiên hạ người ta rủa rầm trời?
Lù Chóng: Thì tao biết nói gì hơn. Trình độ có hạn.
Phot_Phet: Ngu thế thì câm mồm đi có phải lành không?
Lù Chóng: Mày mới là ngu. Tao ngu nhưng vẫn phải cố tỏ ra...nguy hiểm. Thế mới tài.
Phot_Phet: Tao cũng đến chịu cái ngu của mày.
Lù Chóng: Mày còn phải chịu đến khi tao chết. À mà chưa chắc, còn đời con, đời cháu tao nữa.
Phot_Phet: Tao cũng đéo chắc là sống đến lúc đó. Nhẽ đời con cháu tao nghe hộ. Mà mày mặt đỏ gay thế kia, vửa rượu xong à?
Lù Chóng: Rượu đâu mà rượu. Trên đường về ghé bản Ba Xin nhưng thằng trưởng bản, nó lại đéo tiếp. Bực cả mình...
Phot_Phet: Không hẹn trước à?
Lù Chóng: Có chứ, từ mấy tháng trước rồi. Mà thằng ấy cũng tệ, bận hay có việc đột xuất cũng phải báo câu, đằng này tao trước nhà nó rồi thì lại xua người ra bảo đi vắng. Chả ra cái thể thống chó gì.
Phot_Phet: Sao nó có thể hành xử khốn nạn với mày như thế được nhỉ?
Lù Chóng: Chắc nó sợ tao ghé xin ăn, xin uống. Mà tao có định xin xỏ nó cái gì đâu.
Phot_Phet: Thế mày vào đó làm đéo gì?
Lù Chóng: À, vào phát biểu và phổ biến tí nghị quyết về xóa đói giảm nghèo để phi thẳng lên no ấm.
Phot_Phet: Ai bắt mày làm cái việc đó?
Lù Chóng: Mày chả hiểu gì cả, đó là sứ mệnh. Mà đã là sứ mệnh thì tao phải có trách nhiệm.
Phot_Phet: Trách nhiệm chó gì?
Lù Chóng: Canh gác cho hòa bình và sự ổn định của bản làng và đồng bào các dân tộc anh em.
Phot_Phet: Nhưng thằng kia nó không cùng dân tộc với mày mà. Khác từ phong tục tập quán cho đến cách kiếm ăn.
Lù Chóng: Khác đếch gì. Mà có khác cũng phải bắt cho bằng giống.
Phot_Phet: Bằng cách nào?
Lù Chóng: Thì đấy, phổ biến nghị quyết xóa đói giảm nghèo để phi thằng lên no ấm.
Phot_Phet: Chó nó nghe. Kể cả mày cho kẹo.
Lù Chóng: Thế chúng mới ngu, đang giãy chết hết cả. Tao lo lo là...
Phot_Phet: Thôi, tao xin mày. Nhà còn tí rượu nào không đem ra uống cho say. Nhạt mồm lắm rồi.
Lù Chóng: Hết ngô rồi. Mấy tháng nay có cất được mẻ nào đâu.
Phot_Phet: Rượu như mày mà bảo là hết. Thế uống nước suối à?
Lù Chóng: Vẫn rượu chứ, nhưng đi xin.
Phot_Phet: Mày trưởng bản mà còn phải đi xin rượu thì dân bản này sống bằng gì?
Lù Chóng: Sống bằng nghị quyết. Thứ đó không ăn hay uống được nhưng nghe nhiều, say phải biết.
Phot_Phet: Nghe thối bỏ mẹ. Thôi, mày đi xin rượu đi để tao ra chợ mua gà.
Lù Chóng: Nói thật, xin mãi rồi tao cũng ngại. Với lại người ta cũng không cho nữa rồi. Giờ ai cũng khó khăn cả. Mày ù ra chợ mua gà rồi mua luôn rượu một thể.
Phot_Phet: Thế mày ở nhà nhóm bếp bắc nồi dọn bàn đi nhá. Ù cái tao về liền.
Lù Chóng: Tao già rồi, không làm được những việc thế nữa.
Phot_Phet: Loại ăn hại. Thế mày ở nhà làm đéo gì?
Lù Chóng: Trông nhà thôi. Chấm hết.
Phot_Phet: Nhà có chó gì đâu mà trông.
Lù Chóng: Mày nhầm đấy chứ. Cả một đống nghị quyết hong trên gác bếp kia kìa.
Phot_Phet: Ôi thôi, tao xin mày. Đi nhá.
Lù Chóng: Ừ, nhanh không tao ngủ mất đấy.
Phot_Phet: Cố thức đợi tao để còn uống rượu, ăn thịt gà.
Lù Chóng: Là cứ nói thế. Chứ có ăn, có uống là tao phải dứt khoát thức rồi.
Phot_Phet: Nói đéo biết ngượng mồm.
Lù Chóng: Biết ngượng thì tao đã đéo nói. Đi đi...
Phot_Phet: Ô kê. Dù sao tao cũng quý cái nết thật thà và đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm của mày. Chờ nhá...