Saturday, July 14, 2012

Có một thứ quan không …"ăn"




Hẻm nhà tôi thuộc loại “ổ chuột” Sàigòn , chủ yếu dân xe ôm, cave, bán quán, gọt củ cải…Bởi vậy có 3 đặc điểm : không có loa phường, không bao giờ treo cờ và cũng không bao giờ…họp tổ dân phố.


Bù lại, bà con suốt ngày ngồi quán càphê chị Gái đầu hẻm …”buôn chuyện”. Thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất, từ chuyện tăng giá xăng, giá ga, giá điện…cho tới người mẫu bán dâm, lưỡi bò Trung Quốc liếm vào tận biển Nha Trang…


Người “buôn” nhiều nhất phải kể tới : cô Phượng cave tiếp viên bia ôm, thằng Bảy xe ôm, ông Tư chuyên bán “gà nướng”, gã Ký Quèn vốn là nhà báo bị thu thẻ…đặc biệt ông Ba “đại tá hưu” chẳng hiểu sao lại lọt vô hẻm xây nhà lầu chềnh ềnh , vượt lên trên đám nhà rách trong xóm.


Mấy hôm nay Sàigòn mưa liên miên làm ông Tư Gà nướng ế hàng , ngồi ngáp vặt khiến cô Phượng cave thắc mắc :


“ Chú Tư Gà nướng sướng nhỉ, mấy hôm nay không đi bán hàng, cứ ngồi nhâm nhi cà phê suốt…”

Ông Tư Gà nướng càm ràm :

“ Mưa thế này, ma nào thèm hỏi tới món gà nướng ?”

Cô Phượng cave ngạc nhiên :

“ Ủa sao kỳ vậy chú Tư ? Sao trời mưa khách không ăn gà nướng ?”

Ông Tư Gà nướng :

“ Thì các cụ đã nói rồi “gà trời gió, chó trời mưa”. Mưa liên miên vầy chỉ tụi bán thịt cày là đông khách , còn món gà của tao phải chờ tới hôm trời gió…”

Cô Phượng cave cười :

“ Hèn chi mấy bữa nay cứ thấy chú Tư Gà nướng ngồi ngáp hoài. Vậy chú có biết hôm nào trời gió không ?”

Ông Tư Gà nướng lắc đầu :

“ Nó là quy luật thiên nhiên sao biết được ?”

Gã Ký Quèn lên tiếng :

" Quy luật xã hội thì biết liền …”

Cô Phượng cave láu táu :

“ Nó ra sao , anh Ký Quèn ?”

Gã Ký Quèn cười lớn :

“ Thì đó…cứ nhìn ra ngoài phố kìa . Quan ngồi xe Mẹcxêđì , dân đạp xe cọc cạch , vậy mới hợp quy luật xã hội ?"

Thằng Bảy xe ôm cáu kỉnh :

" Quy luật gì mà bất nhơn vậy ?"

Gã Ký Quèn cười hì hì :

" Quy luật cách mạng xã hội chủ nghĩa chớ quy luật gì ? Cách mạng càng tiến lên thì bộ mặt tham nhũng của các quan càng lộ rõ , thiệt y như câu hát dân gian :

Cháy nhà mặt chuột ló ra
Mang danh vô sản nhưng là đại gia
Đi làm cộng sản ngon ha...

Ông đại tá hưu đập bàn :

" Phản động, phản động. Thằng Ký Quèn nói xấu cộng sản đáng bỏ tù. Tụi bay không biết bác Hồ đã dậy cán bộ luôn lo trước thiên hạ, luôn hưởng sau thiên hạ, vậy sao mày dám nói "vô sản" là "đại gia " hả ?"

Gã Ký Quèn vờ ngạc nhiên :

" Ủa ...chú Ba không biết các "đại gia ngày nay" đều là con cái lãnh tụ cộng sản cả sao ? Nào con gái đồng chí Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đồng chí Bộ chính trị Tô Huy Rứa ….đều là các đại gia tỉ phú vốn liếng trăm triệu đô la cả đó thôi..."

Chị Gái hủ tíu rền rĩ :

" Chèn đéc ôi...tiền bạc đâu mà nhiều dữ vậy ?"

Ông Tư Gà nướng lên tiếng :

" Ủa... cái chị Gái này còn hổng biết sao ? Quan lớn ăn lớn, quan nhỏ ăn nhỏ. Quan nào cũng "ăn" hết nên mới giàu vậy chớ sao ?"

Thằng Bảy xe ôm lên tiếng :

" Chú Tư gà nướng nói đúng đó. Cán bộ bây giờ ăn ngập mặt ngập mũi, ăn hớt, ăn bẩn, ăn tục, ăn lận, ăn chận, ăn cướp, ăn gian, ăn tham, ăn lường, ăn bịp, ăn suông, ăn ké, ăn chia, ăn sống, ăn lạnh, ăn nóng, ăn theo, ăn chực, ăn vạ, ăn lẻ..."

Gã Ký Quèn phụ hoạ :

" Ngoài các kiểu ăn đó ra , còn có "ăn dơ" nữa kìa. Ăn dơ nhất phải nói là cái con mẹ gì ở Vũng Tàu ăn cả gạo cứu đói…”

Cô Phượng cave cướp lời :

" Vậy là ăn...chặn. Chưa ghê bằng ăn...án..."

Thằng Bảy xe ôm :

" Ăn án là ăn quỷ gì ?"

Cô Phượng cave :

" Là ăn tiền chạy án đó. Khối ông thẩm phán nhận tiền của bị can nên xử đểu , bắt người vô tội, tha bổng kẻ có tội . Bây giờ người ta bảo “cán bộ cái gì cũng ăn”

Cả quán cười ầm . Ông đại tá hưu đập bàn :

" Tham nhũng là chuyện đau xót của Đảng , sao tụi bay lại cười ?"

Gã Ký Quèn cười cười :

" Tụi nó cười chuyện cán bộ ta cái gì cũng "ăn" đó chú Ba. Tỷ như ở Cục thuế Đồng Nai mấy năm trước kìa , sơ sơ mới có 7 "quan thuế" xơi 36 tỉ đồng tiền thuế đấy chú Ba..."

Cô Phượng cave cười rinh rích :

" Kiểu này kêu bằng ăn...thuế rồi. Tuy nhiên ăn...thuế không ghê bằng ăn ...đất. Tỉnh nào cũng có cán bộ ăn...đất. Bình Dương, Bình Phước, Hải Phòng...nơi nào cán bộ cũng ăn cả chục cả trăm héc ta đất của dân , đút túi cả trăm tỉ, ngàn tỉ..."

Thằng Bảy xe ôm cướp lời :

" Ăn đất cũng chưa ghê bằng ăn...phân. Ở một tỉnh miền núi, nhà nước hỗ trợ phân bón cho nông dân. Phân chở về tỉnh chuyển về đến xã thì đã thất thoát vào túi các quan mất đến 6 phần mười. Tới được tay nông dân thì lại là phân...đểu tức phân có pha đất..."

Thằng Bảy xe ôm :

" Ăn kiểu đó chỉ là cán bộ cấp tỉnh thôi. Hổng biết cán bộ trung ương như Bộ trưởng, Thủ tướng, Phó Thủ tướng có được ăn gì không hè ?"

Cô Phượng cave cười rinh rích :

" Rõ thằng Bảy xe ôm lo đĩ không biết vén váy. Mấy cha cấp Bộ trở lên cứ ký duyệt một dự án là ăn mấy phần trăm . Tiền vào tài khoản mật của mấy chả nhiều như nước Hồng Hà Cửu Long ấy chớ ?"

Chị Gái hủ tíu rền rĩ :

" Chèn đéc ôi, cán bộ cấp nào cũng ăn, ăn đủ thứ, gì cũng ăn, vậy có thứ gì cán bộ không ăn không hả trời ?"

Gã Ký Quèn cười hô hố :

" Có chớ...có một thứ mà không một quan lớn quan bé nào dám ăn..."

Cô Phượng cave tròn mắt :

" Thứ gì mà ghê gớm vậy anh Ký ? Thứ gì mà không quan nào dám ăn ? Hạt xoàn hả ?"

Gã Ký Quèn cười lớn :

" Không phải hạt xoàn. Cái thứ không quan nào dám ăn chính là...hạt "năn" đó ..."

Cô Phượng cave thắc mắc :

" Hạt "năn" là hạt quỷ gì , anh Ký ?"

Gã Ký Quèn cười phá :

" Hạt "năn" là ..."ăn năn " ấy mà. Bởi vậy mới nói cán bộ Đảng ta gì cũng ăn, ăn tất tần tật, trừ ra mỗi..."ăn ... năn" là không thôi..."

Cả quán cười ầm. Riêng ông đại tá hưu nhăn nhó như nhá phải ớt.

14-7-2012

(từ blog thời 2 đ)

Nhà Văn Nhật Tuấn




__________________________________________