Saturday, August 27, 2011

Phạm Đình Trọng – Kiêu binh thời Đảng trị


Phạm Đình Trọng

Trong thế đối lập đó, để duy trì đảng thực chất chỉ để duy trì đặc quyền, đặc lợi ích kỉ của nhóm người nắm quyền trong đảng, lại như thời Vua Lê – Chúa Trịnh, họ lại lấy tiền thuế của dân nuôi dưỡng, biệt đãi, vỗ về, nuông chiều bộ máy công cụ công an khổng lồ để trấn áp nhân dân, để thẳng tay bóp chết những tiếng nói dũng cảm, trung thực, thẳng thắn bộc lộ chính kiến khác biệt!


Thời chiến tranh thù trong, giặc ngoài vô cùng nguy nan! Ở miền Nam có mặt hơn nửa triệu quân nước ngoài! Ở miền Bắc, gián điệp, biệt kích len lỏi hoạt động khắp nơi, cuộc đấu tranh giai cấp quyết liệt, dai dẳng diễn ra trên mọi lĩnh vực nhưng lực lượng công an rất ít ỏi, hoạt động lặng lẽ, được nhân dân ủng hộ nên đầy hiệu quả! Sắc áo công an thưa vắng hòa trong dân, không nhan nhản, xấc xược, hung hãn, là nỗi ám ảnh nặng nề, nỗi đe dọa bất an đối với người dân như hôm nay! Giám đốc công an tỉnh, thành phố chỉ là trung tá, thượng tá! Giám đốc công an Hà Nội đông dân và phức tạp nhất nước cũng chỉ đại tá! Toàn bộ lực lượng công an chỉ có hai thiếu tướng là thiếu tướng Tùng, cục trưởng cục cảnh sát và thiếu tướng Phạm Kiệt, tư lệnh công an nhân dân vũ trang và chưa đến mười người không mang hàm tướng mà hưởng lương tướng! Ngày ấy, lực lượng công an vũ trang có vị tư lệnh là thiếu tướng Phạm Kiệt nhiều công lao và đức độ, đã từng lãnh đạo cuộc khởi nghĩa Ba Tơ, lính của ông, những chiến sĩ công an vũ trang lặn lội nơi biên giới biển đảo có câu nói vui về quân, tướng của họ là: quân nghèo, tướng kiệt!


Ngày nay đất nước hòa bình, yên hàn mà bộ máy công cụ công an phình ra khổng lồ! Tướng công an lên tới hàng trăm, nhiều như vịt đàn thả đồng! Giám đốc công an một tỉnh heo hút, nghèo xơ xác cũng là một ông tướng! Tướng tá công an nhiều là thể hiện sự phát triển của đất nước ư? Đất nước phát triển phải thể hiện ở kinh tế, ở văn hóa, thể hiện ở cuộc sống dân chủ, văn minh. Tướng tá công an nhiều chỉ thể hiện sự phát triển từ nhà nước dân sự thời chiến tranh sang nhà nước cảnh sát thời hòa bình! Đó là sự phát triển của nỗi đe dọa, căng thẳng, của cuộc sống không bình yên, sự phát triển của nhà nước “mang bục công an đặt giữa tim người”!


Ngân sách nghèo của đất nước đã phải nuôi bộ máy đảng cồng kềnh, nhiều đặc lợi, nhiều chế độ đãi ngộ cao! Ủy viên trung ương đảng phải đi ô tô có giá trị hơn một tỉ đồng! Số tiền mua ô tô cho Ủy viên Bộ Chính trị còn bộn hơn nữa! Nay đảng lại biến lực lượng giữ gìn an ninh cuộc sống thành đội cận vệ con cưng của đảng với đội quân đông đúc, cấp hàm lớn, lương cao, với trang thiết bị tối tân đắt đỏ! Bộ máy của đảng thiết lập tới tận thôn xóm nên lực lượng công an cận vệ của đảng cũng giăng tới tận thôn xóm, giám sát từng gia đình, từng người dân! Lực lượng công an cận vệ của đảng đông đến nỗi chỉ một tiếng nói khác biệt với đảng, một tiếng nói đòi dân chủ cất lên lập tức có ngay một tốp công an kéo đến lập chốt gác đằng trước, đằng sau nhà! Quanh nhà người có chính kiến khác biệt đó, lúc nào cũng có ba, bốn công an gác chặn suốt ngày đêm trong thời gian dài! Một phụ nữ mảnh mai như luật sư Lê Thị Công Nhân cũng chỉ vì có chính kiến khác biệt mà bị tù tội, bị quản thúc, chị vừa đến nhà hàng liền bị hàng chục công an xô đẩy làm cho ngã lăn trên cầu thang xuống đất rồi bị khiêng ném lên thùng xe chở về trụ sở công an như chở heo! Đồng tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân được dùng để nuôi những người kìm kẹp dân như vậy đó! Ngân sách nghèo của đất nước lại phải cắt xén thêm phần phúc lợi xã hội còm cõi để có tiền nuôi đội cận vệ khổng lồ con cưng của đảng, những kiêu binh kinh hoàng với dân!


Một lực lượng vũ trang được trang bị công cụ bắt bớ, tra khảo, giết người: Còng sắt, dùi cui, roi điện, súng ngắn, súng dài, được ưu ái, nuông chiều, được ban phát ân sủng, được dung túng bao che cho những việc làm chà đạp lên pháp luật lại với nhận thức méo mó, sai lạc: Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình! đã thực sự trở thành thứ kiêu binh có mặt ở khắp thôn cùng ngõ hẻm, giáng tai ương xuống dân lành, mang chết chóc đến cho bao người dân lương thiện! Những kiêu binh đó ra uy bắt bớ, tra tấn, giết hại dân lành đã trở thành chuyện thường ngày.

  • Ngày 14.7.2009, chỉ vì đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, anh Phạm Ngọc Đến, 29 tuổi bị cảnh sát giao thông Gia Lai truy đuổi dẫn đến cái chết thảm thương. Hàng ngàn người dân Gia Lai kéo đến công an biểu lộ thái độ bất bình trước hành xử thiếu tính người của công an. Không phục thiện, vẫn hung hãn kiêu binh, công an Gia Lai đã bắt 75 người dân tống giam! Hôm sau, trong số người bị bắt, anh thanh niên trẻ khỏe Trần Minh Sỹ, 23 tuổi, chết âm thầm trong nhà giam công an Gia Lai!
  • Ngày 21.11.2009, anh Nguyễn Mạnh Hùng, 33 tuổi, chết trong trại tạm giam công an quận Hà Đông, Hà Nội!
  • Ngày 28.11.2009, anh Đặng Trung Trịnh, 32 tuổi, chết ở trụ sở công an xã Tiên Động, huyện Tứ Kì, Hải Dương!
  • Ngày 22.12.2009, ông Nguyễn Văn Long, 41 tuổi, chiều bị công an xã Bom Bo, huyện Bù Đăng, Bình Phước bắt. Tối vợ đến thăm thấy ông Long sưng u, bầm dập khắp người và nghe ông Long rên rỉ: Bị đánh dữ! Đau lắm! Chắc không sống nổi! Quả nhiên, sáng hôm sau công an đến báo cho vợ ông Long biết: Ông Long đã chết!
  • Ngày 21.1.2010, anh Nguyễn Quốc Bảo, 33 tuổi, chết tại trại tạm giam của công an quận Hai Bà Trưng, Hà Nội!
  • Ngày 24.4.2010, anh Huỳnh Tấn Nam, 21 tuổi, đi xe máy không đội mũ bảo hiểm bị một cảnh sát giao thông và một công an xã Diên Phú, huyện Diên Khánh, Khánh Hòa đánh chấn thương nặng đốt sống cổ, lún xương thái dương phải, vỡ xương bướm và xương cung gò má phải, dập tủy, đứt dây chằng dọc trước, gãy bốn răng, tính mạng nguy kịch!
  • Ngày 7.5.2010, anh Võ Văn Khánh, 29 tuổi, chết khi bị giam ở công an Điện Bàn, Quảng Nam!
  • Ngày 25.5.2010, dân xã Tĩnh Hải, Tĩnh Gia, Thanh Hóa tập trung ngăn cản không cho chính quyền thu hồi đất một cách cưỡng bức, áp đặt, công an liền nổ súng bắn gục hai người dân, em Lê Xuân Dũng, 12 tuổi chết tại chỗ, ông Lê Hữu Nam, 43 tuổi, bị thương nặng, năm ngày sau chết!
  • Ngày 7.6.2010, ông Nguyễn Phú Trung, 41 tuổi bị hai công an xã Thủy Xuân Tiên, Chương Mỹ, Hà Nội đánh chết!
  • Ngày 30.6.2010, ông Vũ Văn Hiền, 40 tuổi, chết khi bị tạm giam ở công an Đại Từ, Thái Nguyên!
  • Ngày 3.7.2010, ông Nguyễn Thành Nam, 43 tuổi, bị công an và dân phòng đánh chết trong đám tang ở Cồn Dầu, Đà Nẵng!
  • Ngày 23.7.2010, anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, bị bắt vào công an huyện Tân Yên, Bắc Giang, chỉ mấy giờ sau, chết gục trong nhà công an!
  • Ngày 6.8.2010, chị Hoàng Thị Trà, 20 tuổi, sinh viên, bị cảnh sát mặc thường phục bắn, viên đạn xuyên đùi, phá vỡ xương chậu!
  • Ngày 8.8.2010, anh Trần Duy Hải, 32 tuổi, chết khi bị giam ở công an Hậu Giang!
  • Ngày 9.9.2010, ông Trần Ngọc Đường, 52 tuổi, chết khi bị công an tạm giữ tại trụ sở Ủy ban Nhân dân xã Thanh Bình, Trảng Bom, Đồng Nai!

Ngày 28.2.2011, ông Trịnh Xuân Tùng đi xe máy không đội mũ bảo hiểm đến ga Giáp Bát, Hà Nội, bị công an bắt dẫn về trụ sở công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai. Đến tối ông Tùng bị bầm dập khắp người, tê liệt toàn thân. Bệnh viện Việt Đức phải mổ cấp cứu xác định ông Tùng bị giập hai đốt sống cổ và chấn thương khắp người! Tám ngày sau ông Tùng chết!


Những người dân lương thiện chết tức tưởi trong trụ sở công an cứ kéo dài theo năm tháng!

Vì sao người dân bị bắt vào trụ sở công an lại chết nhanh, chết nhiều như vậy? Xin hãy xem ứng xử của công an với người dân để thấy rằng: Được coi là thần bảo hộ của đảng, là công cụ bảo vệ đảng, bảo đảm sự tồn tại áp đặt của đảng, được đảng o bế, dung túng, lực lượng công an đã trở thành kiêu binh hung hãn, côn đồ như thế nào, đã coi thường nhân phẩm, mạng sống của người dân như thế nào!

Chiều 30.7.2010, ông nông dân Nguyễn Văn Trung, 46 tuổi ở xã Tân Lập, huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận trên đường đi làm rẫy về được mấy người quen trong quán nhậu gọi vô. Thấy ở bàn nhậu có Trương Quang Hiếu, công an xã Tân Lập, ông Trung liền hỏi việc nhờ Hiếu nhập hộ khẩu cho đứa cháu, xong việc đã đưa phong bì cho Hiếu, nhờ Hiếu mời những người đã làm hộ khẩu cho cháu ông Trung đi nhậu nhưng sao vẫn có người trách ông Trung vô ơn? Đăng kí hộ khẩu cho dân là trách nhiệm, là công việc của công an nhận đồng lương từ tiền thuế của dân phải làm! Nhưng thói quen của quan chức nhà nước Việt Nam từ lâu nay là động chân động tay việc gì cho dân thì dân đều phải có phong bì đưa lại! Với kiêu binh công an thì phong bì càng phải chu đáo! Đăng kí hộ khẩu không phải việc của công an xã, kiêu binh Hiếu chỉ là trung gian. Câu hỏi của ông Trung có lẽ đã vô tình làm lộ ra sự ăn chặn của kẻ trung gian làm cho trung gian Hiếu nổi xung lớn tiếng mắng át lời ông Trung. Ông nông dân quá thật thà mới đem chuyện đưa phong bì lót tay ra nói giữa đám đông! Cũng vì thật thà ông lại tưởng kiêu binh Hiếu giận vì cho rằng ông chưa đưa phong bì nên ông nông dân càng cố chứng minh! Không chịu nổi, kiêu binh Hiếu liền xông đến đánh ông Trung! Sợ bữa nhậu phải gián đoạn, mọi người đều xúm lại kéo ông kiêu binh cấp xã ra!


Không được trút tức giận, kiêu binh liền bấm điện thoại gọi thêm kiêu binh và dân phòng đến. Lực lượng dân phòng là tổ chức vũ trang thô sơ bất hợp pháp vì không có bộ luật nào cho phép hình thành tổ chức này! Biết thế nguy, ông Trung vội ra lấy xe máy định tháo lui nhưng lực lượng mới đến đã quây quanh ông nông dân thật thà, vung dùi cui vụt tới tấp! Bất ngờ bị đánh đau quá, ông Trung quì giữa đường chắp tay vái các hung thần như tế sao xin tha! Kiêu binh, công cụ của đảng và dân phòng, tay chân của kiêu binh đều không có trái tim người, vẫn lạnh lùng đánh cho đến khi ông Trung gục xuống bất tỉnh! Đám công cụ và tay chân của công cụ lại xốc cái xác ông Trung đưa lên xe máy chạy về trụ sở xã! Thấy ông Trung bị còng ở góc nhà đã tỉnh lại, Hiếu và một kiêu binh cấp xã tiếp tục vừa chửi vừa đấm đá! Máu từ miệng ông Trung ói ra sàn nhà, Hiếu tháo còng cho ông Trung, bắt ông cởi áo ra lau sạch máu rồi lại còng, lại đánh! Mười giờ đêm, vợ con ông Trung mới biết chuyện chạy đến trụ sở xã khóc than kêu cứu, ông Trung mới được kiêu binh Hiếu tháo còng để gia đình đưa ông đi bệnh viện!


Man rợ và khủng khiếp như thời lãnh Chúa Trung cổ, chưa có nhà nước, chưa có luật pháp! Nếu đêm đó vợ con ông Trung không biết chuyện đến đưa ông Trung đi bệnh viện thì sáng hôm sau tất phải đến nhận xác ông đưa về chôn và cái chết của ông Trung sẽ được giải thích là do ông có tiền sử bệnh tim, bệnh phổi hoặc sẽ được tạo dựng thành một cuộc tự sát! May mắn thoát chết, chuyện ông Trung vô cớ bị đánh tàn bạo mới được phanh phui trên báo chí! Trong sử sách Việt Nam ghi lại nhiều sự việc càn rỡ của đám kiêu binh thời Vua Lê – Chúa Trịnh cũng không có sự việc nào độc ác, man rợ như việc kiêu binh Trương Quang Hiếu đối với ông nông dân Nguyễn Văn Trung ở Bình Thuận thời đảng trị hôm nay! Được tin cậy và dung túng, ở ông kiêu binh cấp xã Trương Quang Hiếu tích tụ đầy đủ mọi thói tật rất phổ biến của quan chức nhà nước hôm nay, nhũng nhiễu, hống hách, ức hiếp dân, say sưa ăn nhậu tối ngày!


Điều đặc biệt nghiêm trọng là tất cả những vụ kiêu binh đánh người, bắn người, bắt bớ, giam cầm dẫn đến cái chết tức tưởi với thương tích mang đầy trên thân thể người dân đều được bao che, không bị truy tố! Sự dung túng này chính là nguyên nhân hình thành, nuôi dưỡng, khuyến khích lực lượng công an hùng hậu của đảng trở thành đội quân kiêu binh đông đúc lộng hành gây tai họa cho dân trên khắp đất nước, dẫn đến những cái chết thê thảm của người dân trong trại giam công an cứ kéo dài cùng thể chế đảng trị! Với sự dung túng bất chấp pháp luật đó, không phải chỉ công an đảng trị mới trở thành kiêu binh mà con cái họ cũng đã trở thành đám kiêu binh tiềm năng thách thức pháp luật! Đến nay người dân vẫn còn nhớ cuộc đua ô tô du lịch kinh hoàng trên đường Láng – Hòa Lạc, Hà Nội, làm chết hai nữ sinh năm trước để thấy cuộc sống này, xã hội này quá bất an với người dân vì kiêu binh và con cái kiêu binh! Những kẻ lái ô tô du lịch Matis chạy đua trên con đường thênh thang Láng – Hòa Lạc đều là các công tử con quan và kẻ lái chiếc xe giết chết hai nữ sinh lại là con quan trung tá kiêu binh Hà Nội! Kẻ giết người là con quan kiêu binh! Điều tra vụ án lại là kiêu binh! Pháp y cũng của cơ quan kiêu binh! Hiện trường và hồ sơ vụ án đều được thay đổi làm cho tội của kẻ giết người trở nên nhẹ hều! Vì ưu ái, nuông chiều kiêu binh và con cái kiêu binh mà chà đạp lên pháp luật, làm sai lệch công lí, dung dưỡng tội phạm thì cuộc sống người dân còn vô cùng bất an, tính mạng người dân vô cùng mong manh, người dân không được pháp luật bảo vệ, trần trụi, bơ vơ trong xã hội đầy bất công và bất trắc vì quyền đảng khuynh loát đứng trên pháp luật và kiêu binh lộng hành chà đạp pháp luật!


Một xã hội lành mạnh, tử tế, một nhà nước có luật pháp, thì công an phải của nhà nước chứ không phải của đảng! Công an là công cụ của nhà nước để bảo vệ Hiến pháp và pháp luật, để Hiến pháp và pháp luật được thực hiện nghiêm minh trong cuộc sống! Công an là chỗ dựa của nhân dân trong cuộc đấu tranh trấn áp tội phạm xã hội, bảo đảm an ninh cho cuộc sống. Dù là đảng cầm quyền, đảng lãnh đạo nhà nước thì đảng cũng chỉ là một tổ chức chính trị xã hội như mọi tổ chức chính trị xã hội khác hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật nhà nước! Đảng có mặt trong cuộc sống và đảng lãnh đạo nhà nước bằng tư tưởng, cương lĩnh, đường lối chứ không thể bằng công cụ! Khi đảng sử dụng bộ máy công cụ nhà nước: công an, tòa án, nhà tù để trấn áp những chính kiến khác biệt với đảng là đảng đã trở thành siêu – nhà – nước – đảng đứng trên nhà – nước – dân, đưa cuộc sống vào xã hội đảng trị, phá vỡ cấu trúc ổn định và bền vững của xã hội lành mạnh, bình yên! Khi siêu – nhà – nước – đảng nắm công an, tòa án, nhà tù đứng trên nhà – nước – dân thì hiển nhiên đó là nhà nước độc tài đảng trị, không thể biện minh!


Sau nửa thế kỉ hăm hở xây dựng xã hội chủ nghĩa, Liên Xô và cả hệ thống Cộng sản Đông Âu phải cay đắng nhận ra đầy đủ những sai lầm, ảo tưởng, bế tắc của học thuyết Mác – Lê nin và chủ nghĩa xã hội! Cay đắng nhận lấy sự phá sản của học thuyết Mác – Lê nin và sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội! Những người Cộng sản đau đớn giã từ quyền lực và cả đau đớn nhận ra sự lầm lạc của mình trước nhân dân, trước lịch sử! Còn nhân dân Liên Xô và các nước Đông Âu thì hân hoan vui sướng giã từ học thuyết Mác – Lê nin và chủ nghĩa xã hội nghiệt ngã, trì trệ, trái tự nhiên, giã từ cuộc sống giả với những đau khổ, cay đắng thật để trở về với cuộc sống thật với niềm vui khám phá, sáng tạo, mỗi người đều có niềm vui khám phá, phát hiện ra tài năng của mình và được thể hiện hết tài năng làm đẹp cuộc đời, làm đẹp phẩm chất người, làm đẹp xã hội loài người!


Đảng Cộng sản Việt Nam đã đưa nhân dân Việt Nam vào cuộc thí nghiệm xây dựng xã hội chủ nghĩa suốt gần nửa thế kỉ và nhân dân Việt Nam đã phải trả giá quá đắt! Mấy thế hệ người Việt Nam trở thành vật hi sinh cho cuộc thí nghiệm đó! Hàng chục vạn người bị giết, bị tù đày trong những cuộc đấu tranh giai cấp sắt máu diễn ra triền miên và rộng khắp từ nông thôn tới thành phố, từ giới kinh doanh đến giới trí thức! Mấy thế hệ trí thức, nghệ sĩ, những tinh hoa, tài sản quí giá nhất của dân tộc bị khinh rẻ, đày đọa, bị biến thành bung xung, bị biến thành chim mồi, cá cảnh! Trả giá đắt như vậy để có một chủ nghĩa xã hội hiện hình là một nền văn hóa thấp kém, lạc hậu, đạo đức xã hội suy đồi, hạ tầng xã hội tồi tàn, kinh tế suy sụp, cuộc sống người dân đến đáy cùng cực nghèo đói! Cực chẳng đã, đảng Cộng sản phải rời bỏ những nguyên lí kinh tế của học thuyết Mác – Lê nin, trở lại với những nguyên lí mà trước đó đảng Cộng sản đã quyết liệt tiêu diệt! Trở lại chính cái đã từng bị tiêu diệt, đảng dùng mĩ từ tự làm sang là “đổi mới”! Và tự đề cao: Đường lối đổi mới là sự sáng tạo tài tình của đảng!


Đổi mới về kinh tế nhưng vẫn “kiên trì” học thuyết Mác – Lê nin, “kiên trì” chủ nghĩa xã hội để “kiên trì” đặc quyền đặc lợi của nhóm người nắm quyền lực trong đảng! Đưa cả dân tộc vào cuộc thí nghiệm xây dựng chủ nghĩa xã hội, một cuộc thí nghiệm bằng máu và nước mắt của cả dân tộc suốt gần nửa thế kỉ đã thất bại thê thảm! Nhưng vì đặc quyền đặc lợi của nhóm người lãnh đạo đảng, họ vẫn đang tâm tiếp tục cuộc thí nghiệm bằng máu và nước mắt cả dân tộc: Công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội là công cuộc vĩ đại chưa có tiền lệ, vừa mở đường, vừa tiến lên!” (Dự thảo báo cáo Chính trị đại hội XI) Gần nửa thế kỉ mở đường xây dựng chủ nghĩa xã hội đã dẫn đến nghèo đói, bế tắc, phải đổi mới, phải từ bỏ những nguyên lí kinh tế xã hội chủ nghĩa để tìm lối thoát! Bây giờ lại tiếp tục “Xây dựng chủ nghĩa xã hội . . . vừa mở đường vừa tiến lên”! Lại tiếp tục cuộc thí nghiệm vô vọng bằng máu và nước mắt nhân dân! Thật là nhẫn tâm! Chỉ riêng điều đó đã làm cho đảng không thực sự còn trong tình cảm nhân dân nữa rồi! Duy trì học thuyết đã bị thời đại loại bỏ, đã bị nhân dân Việt Nam nhận ra là một tai họa dân tộc, đảng Cộng sản Việt Nam trở nên lạc lõng giữa thời đại và lẻ loi giữa nhân dân. Trong tình thế đó đảng phải nắm chắc công cụ bạo lực là lực lượng công an để đảng tồn tại bằng bạo lực áp đặt!


“Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình”! Câu khẩu hiệu đó là lời thú nhận công khai rằng đảng đang sử dụng lực lượng công an để duy trì sự tồn tại của đảng! Đó là lời thú nhận rằng đảng tồn tại không phải do đòi hỏi của cuộc sống mà đảng tồn tại bằng bạo lực áp đặt! Đó cũng là lời thú nhận rằng công an đã trở thành công cụ chỉ để bảo vệ đảng! Công an chỉ biết có đảng! Công an chỉ còn khi đảng còn! Đó là nhận thức mê muội, cuồng tín, thiển cận, sai trái, vô ơn với nhân dân và phản bội nhà nước!


Công an là thành phần trong cơ cấu nhà nước. Chỉ nhà nước mới có công an! Nhà nước có lúc thịnh lúc suy nhưng nhà nước tồn tại mãi mãi với dân tộc! Còn dân tộc, còn nhà nước! Và còn nhà nước thì còn công an! Công an là công cụ của nhà nước, không thể là công cụ của đảng! Đảng chỉ là sự tập hợp nhất thời của những người cùng một học thuyết, cùng một trào lưu chính trị! Khi đương thời, đảng nào cũng cố tuyên truyền, cố khẳng định rằng đảng mình là đúng đắn, là đảng của dân tộc, là đại biểu cho lợi ích dân tộc! Nhưng dân tộc Việt Nam đã phải chứng kiến sự ra đời và tiêu vong của bao nhiêu đảng phái chính trị tuyên bố hùng hồn, lực lượng mạnh mẽ! Chúa Trịnh cũng mang tính chất như một đảng chính trị độc tài dựng lên nhà Hậu Lê, mang danh nghĩa phò Lê dựng nước để tồn tại! Có đội kiêu binh đông đúc, hung hãn, quyền uy khuynh loát, lấn át cả Vua Lê nhưng rồi Chúa Trịnh cũng tiêu vong để lại vết nhơ không bao giờ phai mờ trong lịch sử Việt Nam!


Nhân dân đóng thuế nuôi nhà nước, nuôi công an. Đây là điều đương nhiên, bình thường, mọi nhà nước trên thế giới đều như vậy. Nhưng không bình thường khi đồng tiền thuế của dân phải gánh chi phí quá lớn cho mọi hoạt động của đảng, trong đó có quá nhiều hoạt động hình thức, phô trương, tốn kém, phải chi trả lương cho đội ngũ cán bộ đông đúc của đảng, từ Tổng Bí thư tới bí thư chi bộ phường, xã, phải nuôi những viện chuyên nghiên cứu để tán dương một học thuyết đã sụp đổ và nuôi quá đông những giáo sư, tiến sĩ trong những viện đó! Chỉ ở các nước đảng Cộng sản cầm quyền thì tiền thuế của dân mới phải gánh khoản chi khổng lồ và không có giá trị tái sản xuất này! Trả lương cho người công nhân giúp họ phục hồi sức khỏe để tái sản xuất. Trả lương cao chót vót cho những giáo sư, tiến sĩ của học thuyết không còn áp dụng được trong cuộc sống thì hoàn toàn không có giá trị tái sản suất! Tám mươi nhăm triệu dân, chỉ có ba triệu đảng viên! Tám mươi hai triệu dân không phải đảng viên, trong đó có những người không tán thành tư tưởng triết lí của đảng, không tán thành sự lãnh đạo của đảng cũng phải đóng thuế nuôi đảng! Đảng tồn tại bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân! Đảng cũng phải nhận lương từ dân! Đảng không có tiền trả lương cho công an đâu! Nhận thức “Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình” là sự vô ơn với nhân dân!


“Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình”! Câu khẩu chữ lớn trên tấm panô khổng lồ hàng chục mét vuông choán cả mặt trước trụ sở bộ Công an phố Yết Kiêu, Hà Nội chính là tiếng nói chính thức của bộ Công an, là tư tưởng, nhận thức của lãnh đạo bộ Công an, là cái tâm và cái tầm của lãnh đạo bộ Công an! Cái tâm và cái tầm đó đã biến công an, công cụ của nhà nước để bảo vệ hiến pháp và pháp luật trở thành kiêu binh của đảng chà đạp lên hiến pháp và pháp luật!


Hỡi những công dân Việt Nam còn lí trí và lương tâm đang mặc sắc phục công an! Vì có chút lí trí và lương tâm, tôi phải viết những dòng đau xót về những kiêu binh thời đại đang là ác mộng, đang là nỗi ám ảnh khủng khiếp của người dân! Tôi cũng biết những người đang mang sắc phục công an còn lí trí và lương tâm là số đông cũng sẽ phải đau xót, nhức nhối không yên trước cái chết tức tưởi trong trụ sở công an của hàng chục người dân lương thiện! Những người dân đó chết bởi đồng đội các anh nhưng là những đồng đội không còn lí trí và lương tâm! Không có lí trí và lương tâm, chỉ có sức mạnh bạo quyền họ mới trở thành công cụ của người khác, họ mới trở thành kiêu binh!


Điều 69 Hiến pháp hiện hành ghi: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo qui định của pháp luật. Nhưng một đất nước không có báo chí tư nhân thì làm gì có quyền tự do ngôn luận! Trong các quyền cơ bản của con người thì quyền tự do ngôn luận là quyền sơ đẳng nhất, bức thiết nhất, quan trọng nhất! Đến quyền sơ đẳng, bức thiết ấy, người dân Việt Nam cũng không có! Từ xa xưa trong đêm trường tăm tối của chế độ phong kiến, dân gian ta đã nhận ra những quyền tối thiểu không thể thiếu của mọi con người có mặt trên thế gian bằng câu thành ngữ: Được ăn, được nói, được gói, được mở! Ăn để duy trì sự sống. Được ăn chính là được sống, là quyền sống. Ngay câu đầu tiên Tuyên ngôn Độc lập năm 1945 của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã xác nhận quyền sống của con người: Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được. Trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Được gói là được gói ghém giữ kín những góc đời riêng tư của mỗi người. Được mở là quyền được mở tầm nhìn, được bước ra thế giới rộng lớn để nâng giá trị và ý nghĩa cuộc sống. Quyền được nói là quyền đứng thứ hai ngay sau quyền sống!


Em bé đang học lớp sáu Lê Xuân Dũng và ông nông dân Lê Hữu Nam ở Tĩnh Hải, Tĩnh Gia, Thanh Hóa bị bắn chết cũng chỉ vì là người nói lên tiếng nói bất bình của người dân trước sự thu hồi đất đai bất công! Những người bị công an đặt chốt gác quanh nhà, những người bị công an ném lên thùng ô tô như ném một con heo chở về giam giữ ở đồn công an chỉ là những người nói lên tiếng nói đòi quyền được nói! Hiến pháp cho người dân quyền tự do ngôn luận nhưng cho đến nay giữa thời văn minh tin học, người dân Việt Nam vẫn chưa được quyền nói! Có đau xót, tủi nhục cho người dân Việt Nam không, hỡi những người còn lí trí và lương tâm?


12.10.2010