Thứ Tư, ngày 08 tháng 10 năm 2014
Lắng nghe dư luận sau bài phát biểu của cả Lú.
Hôm nay qua Skype, chứng kiến được một vụ bàn luận sôi nổi tại quán cà phê chỗ đằng sau Bắc Bộ Phủ. Chỗ nhìn ra chuồng con công khi xưa. Bác nào ở Hà Nội lâu thì biết địa điểm này.
Lúc đó đang giờ ăn trưa, tại một bàn ăn góc trong cùng có tốp người, họ làm việc quanh đó, người thì ở bên Đinh Tiên Hoàng, người ở Lê Lai, người ở góc Ngô Quyền chỗ hông ngân hàng nhà nước, và đương nhiên là cả người làm trong ngân hàng và trong Bắc Bộ Phủ. Thêm cả người ở chỗ Hàng Trống kéo sang cùng với người ở Lê Thái Tổ kéo sang, chuyện rôm rả lắm.
Bọn này đều giống nhau, áo sơ mi, cài huy hiệu nhỏ không rõ huy hiệu gì, quần tây, giày tây đắt tiền, đồng hồ vỏ vàng đặc 18 k. Mặt mũi trơn tru láng bóng, đỏ au vì dinh dưỡng tốt.
Người ở Lê Thái Tổ, đoạn trông thẳng ra tháp Rùa nói đầu tiên.
- Chà, hôm qua dư luận bàn về phát biểu của ông Lú kinh quá, toàn là chê bai. Dạo này ông Lú thế nào, nói toàn linh tinh. Chắc già rồi lẩn thẩn. Nào là bình với chuột, giò với rượu. Làm đi đâu cũng thấy thiên hạ nói chuyện đập bình, bắt chuột loạn cả lên. Làm hết kỳ này nghỉ là vừa, cho ai ăn nói chắc chắn người ta thay.
Nghe thế người Hàng Trống bác.
- Ông ấy nói có lý của ông ấy, ông Lú tính thật thà, giản gị như giáo làng. Nói nhiều thì cũng có lúc sơ suất, thử xem bố nào phát biểu dân dã với quần chúng như ông ấy xem. Thế nào chả có câu hớ. Chẳng qua thù nhau, bọn nó cứ nhằm câu ông ấy nói hớ đưa ra để dân chửi. Chơi xỏ nhau thế thì khác gì vụ cắt lời ông tổng giám mục Ngô Quang Kiệt. Tôi để ý mấy lần rồi, từ vụ Vĩnh Phú ông Trọng nói về sửa đổi hiến pháp , ai góp ý là suy thoái. đấy là ông nói trong nội bộ đảng viên. Chiều có thằng đưa lên ti vi chiếu cả nước xem. Đúng lúc người ta đang kiến nghị ầm ầm. Làm thế khác đéo nào đưa ông ấy ra tuyến đầu hứng đạn.
Người ở Đinh Tiên Hoàng nói chen vào.
- Đúng tôi cũng thấy thế, cái bọn báo chí không nằm trong diện quản lý của ban tuyên giáo là rất khốn nạn. Một mặt nó trích lời ông Lú là chúng ta thắng lợi ở biển Đông, mặt khác nó đưa tin hình ảnh rõ ràng Trung Quốc hoàn thiện sân bay, đưa người ra đảo, xây dựng nhà máy chế biến cá ..tất cả đều diễn ra ở biển Đông. Chơi nhau rành rành thế còn gì.
Người chỗ Ngô Quyền bên hông ngân hàng được thể nói.
- Đấy, bảo sao phải kiểm soát, như cái vụ sư sãi bên kia sông, chúng tôi mà không đứng ra kiểm soát thì tin tức báo chí đưa loạn lên, không nắm chặt không được. May là chỉ đạo họp báo kịp thời, mới chuyển bại thành thắng được, không thì vỡ cả nút. Không thể lơ là mất cảnh giác được. Đợt này chúng tôi tổ chức mừng ngày tiếp quản, có bắn pháo hoa. Thằng báo nào nói một câu đập chết luôn, thông báo thế rồi. Chưa thấy thằng nào dám ho he bóng gió.
Người bên ngân hàng nghe ù tai, dằn cái cốc xuống bàn quát.
- Đm các ông, giỏi thì bênh ông Lú công khai đi. Toàn được cái đãi bôi. Tôi thấy sếp nhà ông bị dư luận nó nhắc đến, là các ông cho quân lên tiếng áp đảo ngay. Đấy ông Ba, ông Tư, ông Hách cứ bị lần nào dư luận soi, là quân các ông nhâu nhâu sủa bênh. Giờ ông Lú bị thì chỉ thấy các ông bàn. Chả qua thấy ông ấy già, kỳ tới về vườn, chả xơ múi gì nên kệ ông ấy bị thiên hạ choảng. Khéo trong các ông ngồi đây , có ông lại mở cờ ý.
Người ngân hàng nói đến đó đưa mắt nhìn người Ngô Quyền rồi nói tiếp.
- Tôi lạ đéo gì cái trò dìm người khác xuống để nâng mình lên. Đm giờ sao không nhảy ra chỉ đạo báo chí như vụ sư sãi kia đê.
Người Ngô Quyền liếc mắt như đẩy trách nhiệm sang người Hàng Trống, miệng lí nhí.
- Cái này chuyện trên cấp cao, phải cấp cao hơn lên tiếng mới được. Chúng tôi chỉ nắm dư luận trong địa bàn, đây là việc cả nước cơ mà.
Người Hàng Trống mặt lạnh tanh.
- Ăn có lời, làm có khiến. Tự nhiên thổi tù và hộ. Thiên hạ nó bảo mình định lấy lòng tranh ghế. Đéo dại dây. Thằng nào hưởng lộc ông Lú nhiều thì thằng ấy có trách nhiệm, đây còn nhiều việc khác. Chưa có chỉ thị chưa làm.
Người Bắc Bộ Phủ nói rất bình tĩnh, rành rọt.
- Tôi thấy bác Lú nói cũng đúng, mình phải giữ lấy cái bình, không thể vì việc nhỏ ham làm quá mà hỏng đại sự. Lỡ gì chết cả nút, bao nhiêu thế lực thù địch nhằm nhè. Phải giữ lấy cái đoàn kết, đoàn kết là sức mạnh. Đồng chí ta làm có cái sai, nhưng trong bụng không phải muốn làm sai để phá hoại nội bộ. Nay mà đưa mâu thuẫn lên đỉnh điểm, thì phức tạp. Chi bằng nhắc nhở nhau thế để cho là biết cả đấy, nhưng để tội đấy mà chuộc. Thế có phải hơn không.? Chuyện bác Lú nói thì đúng là có những cái sai thật, chúng ta cũng biết thế để không phải bác ấy phát động cái gì cũng nghe theo. Cứ nghe theo rồi có khi anh em choảng nhau, lại bất hoà thành suy yếu chung.
Cả bọn nghe câu đấy, mặt giãn ra. Cả bọn nâng cốc , nhồm nhòam ăn uống tiếp toàn những món đặc sản đắt tiền. Ăn xong gọi cà fe, xỉa răng rồi chào nhau, đứng dây ra về, không thằng nào thanh toán tiền. Chủ quán tức, chặn cửa lại nói.
- Tôi nói cho các ông biết, cái chuyện các ông bàn ban nãy, toàn là chuyện vô ơn. Ông Lú nói đéo sai môt câu nào cả, trình độ ông ấy uyên thâm lý luận. Chả thằng thầy nào của các ông bằng ông ấy, đừng nói chuyện ông ấy nói sai mà dèm pha. Không biết ơn người ta thì thôi lại còn ăn cháo đá bát.
Cả bọn kia mặt mũi phừng phừng men rượu ngoại, gào to.
- Đúng cái gì, vô ơn cái gì, ăn cháo của thằng đéo nào mà đá bát, cháo nhà ông Lú à.?
Chủ quán cũng cứng cỏi đáp.
- Này nhé, tôi hỏi các ông, cái bình của thằng nào. Của ông Lú hay của các ông , hay của nhân dân. Của ai mà đòi đập. Ông Lú nói giữ bình là phải. Bình của Tàu, Tàu nó mua rồi, bản quyền của nó. Ông Lú chỉ được nó tín nhiệm giữ hộ. Các ông cũng bám vào cái bình ấy mà sống. Lẽ ra ông Lú nói thế các ông phải tự giác bênh chứ không đùn đẩy với nhau được.
Người Bắc Bộ Phủ thấy chuyện tưởng đã êm, không ngờ bị chủ quán còn lôi ra, tức quát.
- Thế còn chuyện biển Đông , thắng lợi gì mà Tàu nó xây dựng, khai thác ngập tràn tưng bừng thế.
Người chủ quán nói.
- Ngu, đấy không là thắng lợi là cái gì. Mỹ là kẻ thù, Tàu là bạn. Giờ xung đột biển Đông bọn Mỹ nó cũng muốn lăm le. Tình thế nguy ngập như thế mà bạn mình, thầy mình, chủ mình giành được những kết quả thế, không phải là thắng lợi là gì. Đây là thắng lợi chung của giai cấp Mác Xít nếu nhìn theo đại cục. Không nghe ông Lú đã nói mấy lần là phải giữ đại cục à. Đấy là đại cục đấy chứ còn là đâu. Nói chuyện biển Đông không chỉ nhìn vào thực tế ở biển Đông, mà còn phải nói những cái bao trùm ngoài biển Đông. Nói chuyện như các ông là chỉ nói chuyện biển Đông mà không nói những cái ngoài biển Đông. Thế là gì...là suy thoái đấy chứ là đâu, là suy thoái tư tưởng đấy chứ còn đâu nữa. Mình mất chân giò ở biển Đông, người ta cũng cho mình chai rượu, quan hệ hai bên cùng có lợi, ổn định bền vững, hướng tới tương lai. Đấy là cách mạng quốc tế đấy chứ là gì nữa.
Người ở Ngô Quyền hỏi.
- Bác ở đâu mà lý luận hay thế.?
Chủ quán.
- Chả dám, tôi người ngay bên Đông Anh.
Lập tức người Ngô Quyền hớn hở vỗ vai.
- ôi!, thế là anh em gần với nhau cả, gì phải nặng lời, à bọn em dùng hết bao nhiêu bác ghi hoá đơn, tí thằng này ( chỉ tay vào thằng Đinh Tiên Hoàng ) cho người sang thanh toán hết. Tưởng ai hoá ra toàn anh em gần gũi với nhau.
Chủ quán thấy nói trả tiền bằng hoá đơn, biết là vớ bẫm, mặt tươi ngay, còn đưa khách ra tận cửa. Gặp thằng ngân hàng đi sau chót, mới hỏi nhỏ.
- Này cái thằng ban nãy ở đâu mà nó bảo gần tôi thế ông, khéo họ hàng bỏ mẹ.
Thằng ngân hàng nói.
- Đã bám bình là anh em hết, cùng họ Tí hết. Nó Thanh Hoá, ông thì Đông Anh. Chả cùng vần Anh với nhau, không anh em gần thì là cái gì. Gần nhau lắm, có nửa vòng cái bình cả thôi. Các ông họ Tí thì tôi họ Tiền, cũng anh em gần nhau hết. Chào nhé, bữa sau lại qua.