Kinh Tế Từ Góc Nhìn Một Thường Dân
Tác giả: Nguyễn Văn Thạnh (gởi cho GNA) – 10 April 2013
Hiện nay, trên diễn đàn, nhiều chuyên gia kinh tế lo ngại Việt Nam sẽ
rơi vào thập kỷ mất mát . Vậy thập kỷ mất mát là gì? Nếu điều đó xảy ra
thì ai lợi, ai thiệt? Xin chia sẻ góc nhìn cá nhân tôi, một người tự
nghiên cứu về kinh tế.
- Tiền và hàng hóa:
Trong nền kinh tế thị trường, tiền và hàng hóa như hai mặt của một
đồng xu, có tiền bạn mua được hàng và có hàng thì bán được tiền. Mọi cá
nhân tham gia hoạt động kinh tế cũng nhằm mục đích là có nhiều tiền.
Tiền và hàng hóa liên kết với nhau qua hệ thống giá, khi hệ thống giá ổn
định thì ta có mặt bằng giá. Dựa trên hệ thống giá này các chủ thể kinh
tế có thể cung ứng cho thị trường sản phẩm và tính được hiệu quả kinh
tế. Hiệu quả kinh tế làm cho tiền và hàng hóa giữ được tỷ lệ, tức là giữ
được giá. Ví dụ tôi vay ngân hàng 100 triệu đi chăn nuôi gà, tôi làm ăn
hiệu quả tức là tạo ra số gà tương ứng với số tiền (cả tiền lãi), và
đồng tiền giữ giá.
- Phá sản và lạm phát:
Khi một chủ thể làm ăn ngoài vốn tự có, họ thường huy động tiền từ
các chủ nợ (bank, hoặc chứng khoán), nếu làm ăn hiệu quả thì họ có tiền
và chủ nợ cũng có đồng lãi. Nếu họ làm ăn không hiệu quả dẫn đến không
thu đủ tiền để trả nợ thì họ buộc phải tuyên bố phá sản, lúc bấy giờ
chủ thể kinh tế và chủ nợ chia nhau khoảng lỗ. Ví dụ vì một lý do nào
đó-dịch bệnh chẳng hạn-gà chết sạch, tôi không bán được gà để thu tiền
trả nợ, tôi phải tuyên bố phá sản. Lúc bấy giờ tôi và chủ nợ cùng mất
vốn cho phi vụ làm ăn này. Lúc này hàng không có, tiền cũng không thêm
nên tiền vẫn giữ giá. Kinh tế thị trường là lời ăn lỗ chịu, chủ nợ cũng
phải chấp nhận cuộc chơi này. Chính điều này làm cho bên cho vay rất cẩn
trọng trong việc cho người khác vay tiền làm ăn.
Trong trường hợp tôi là con quan chức cỡ bự-cậu ấm Vinashine chẳng
hạn-tôi đến Bank vay 100 tỷ để nuôi gà. Tiền rút ra, tôi lại quả cho các
vị ở đây 20 tỷ, ăn chơi xả láng 50 tỷ. Còn 30 tỷ tôi mua vài cái chuồng
gà ộp ẹp của anh hàng xóm và vài trăm con gà rù về nuôi, cho ăn thất
bát cho có việc để báo cáo. Đến hạn trả nợ tôi tuyên bố phá sản, bank
tiếp quản, bán phát mãi chuồng gà tôi được 1 tỷ, mất vốn 99 tỷ. Lẽ ra
theo nguyên lý thị thường những khách hàng cho tôi vay phải mất đứt
khoản tiền này nhưng vì tôi là cậu ấm và chủ nợ không chấp nhận mất vốn
nên được ông bố quyết định tái cơ cấu 99 tỷ đó thành trái phiếu trả dần
trong 12 năm với lãi suất a%. Đây có thể gọi là cách khoanh nợ và đẩy nợ
cho thế hệ tương lai trả dần. Xem cách làm đó tại đây.
Đó là khoản nợ bank tư nhân hoặc bank quốc tế, nếu tôi vay bank quốc
doanh thì khỏe nữa. Ông bố tôi chỉ việc ký cái rẹt xóa nợ và lệnh cho
NHNN tái cấp vốn cho khoản bị mất trên. Chẳng ai thiệt trong vụ này nên
chắc chắn không ai lên tiếng phản đối, có thiệt là thiệt thằng dân nhưng
dân là thằng rất mông lung. Nếu ai theo dõi kinh tế VN thì sẽ biết vở
diễn khoanh nợ và xóa nợ xảy ra rất nhiều lần cho các cậu ấm giống
tôi-doanh nghiệp quốc doanh. Trong trường hợp này một lượng tiền mới đưa
vào lưu thông mà không có vật chất làm ra trong xã hội nên đồng tiền
mất giá (đây là lí do vì sao vàng từ 500k/chỉ lên 4,5 triệu/chỉ, thịt từ
30k/ký lên 100k/ký). Lạm phát là thuế đánh trên toàn dân, mọi người
chịu một ít. Ai có tiền nhiều mất nhiều, ai có ít mất ít. Công nhân viên
chức thì tô cơm bị vơi mất đi một phần (vì sức mua giảm).
- Bong bóng và suy thoái:
Hiện nay loại cậu ấm như tôi hoặc họ hàng của tôi rất nhiều, chúng
tôi ùn ùn đến bank ký giấy vay, rút tiền ra ăn chia như trên (Ông Nguyễn
Bá Thanh cũng đã chỉ ra chiêu này), lúc này món đầu tư không phải gà mà
là nhà đất. Vài năm trước đây chúng tôi tạo ra vui vẻ cho cả xã hội, ai
ai cũng có nhiều tiền. Một số lớn đã nhanh chóng chuyển đồng bạc VNĐ
sang khoảng có giá trị thực hơn là vàng và đola để gửi ra nước ngoài.
Bằng cách mua bán, thế chấp, vay mượn quay vòng như vậy chúng tôi đã
cùng nhau đẩy giá nhà đất lên vài lần so với giá thực của nó nếu hoạt
động đúng với hệ thống giá. Đây là tình trạng bong bóng giá tài sản.
Cuộc vui nào cùng đến lúc tàn, và hiện giờ cuộc vui đã tàn. Kết quả của
cuộc vui là khoảng nợ tầm 2 triệu tỷ trong đó khoảng 500.000 tỷ là khoản
mất đứt như 99 tỷ trong phi vụ nuôi gà trên.
Đúng theo nguyên lý thị trường chúng tôi phải giao lại cả vốn lẫn lãi
cho bank như trường hợp những gì ông già Alan đã làm bên Mỹ năm 1987
khi thị trường bể bóng bất động sản, nhưng Việt Nam mình nó khác. Ở đất
nước Việt Nam này, không ai khác, chỉ có chúng tôi là có súng (một đảng
nắm quyền) và tất nhiên chúng tôi không thể tự bắn vào chân mình được.
Hiện tại không một ai có đủ sức để buộc chúng tôi phải làm cái việc đau
đớn đó.
Xin lỗi các bạn là chơi không fairplay “lời ăn lỗ chịu” nhưng vì
tương lai mình và con cháu, chúng tôi buộc phải tiến hành theo hai cách
trên, đó là đẩy nợ vào tương lai để mọi người cùng trả hoặc xóa nợ, bơm
tiền tạo lạm phát để mọi người đưa vai vào gánh giúp chúng tôi.
Khi nền kinh tế tạo bong bóng, những đối tượng hưởng lợi đã rút tiền
đi mua sắm vàng, ngoại tệ. Nền kinh tế không chấp nhận phá sản để chủ nợ
mất vốn thì sẽ tạo ra suy thoái.
- Thập kỷ mất mát:
Tiến trình như phân tích trên, Việt Nam chắc chắn sẽ đi vào thập kỷ
mất mát. Thập kỷ là thời gian cần có để làm cho bong bóng bất động sản
xì hơi xẹp vừa phải, đủ để cả đất nước lao động tạo ra thặng dư của cải
để trả món nợ hiện nay thay vì phải phá sản.
Trong 10 năm tới hàng triệu người Việt Nam lao động quần quật nhưng
gần như chỉ đủ ăn, dù đồng lương danh nghĩa có thể tăng. Thặng dư thực
chất của sức lao động đã bị bòn rút qua lạm phát hoặc qua thuế để trả
các khoản nợ khổng lồ hiện nay. Đây là trường hợp may mắn kinh tế tăng
trưởng để mọi người có cơ hội nai lưng ra cày trả khoản nợ chung.
Trường hợp như vậy là rất hiếm vì quá trình xử lý bong bóng không qua
phá sản, thường dưới sức mạnh của lợi ích phe nhóm sẽ làm cho nguồn
tiền tiếp tục chảy vào nuôi các Zombie như Vinaline, Vinashine,….làm cho
nền kinh tế suy thoái sâu hơn, làm thời gian trả nợ dài hơn có thể đến
vài ba thập kỷ. Những nước lâm vào cảnh này được gọi là bẫy thu nhập
trung bình tức là làm hoài mà không khá.
Hiện nay tôi (tác giả) hơn 30 tuổi, nếu không gì xảy ra, trong 20 năm
tiếp theo, tôi và hàng triệu người khác làm ra của cải để trả cho các
món nợ khổng lồ mà các đại gia mới nổi vài năm gần đây có được nhà lầu
xe hơi-gây ra. Lẽ ra, đúng nguyên tắc của trời đất (nguyên tắc thị
trường) họ phải nghèo đi nhưng không, họ đã khôn khéo dựa vào quyền lực
chính trị để chuyển các bill thanh toán cho chúng tôi trả trong 20 năm
tới. Cuộc đời mình xem như phấn đấu làm lụng để trả nợ cho người khác.
Cốc mò cò xơi!
Còn gì bất công hơn điều này không?
Nguyễn Văn Thạnh