Nguyễn Quang vinh
Một số cư dân mạng mấy ngày nay bày tỏ những sự bực mình, thậm chí phát khùng lên nhân việc công an ra tay mạnh mẽ ngăn chặn một nhóm người vào sáng chủ nhật ở Bờ Hồ-không biết nên dùng từ tụ tập hay dùng từ biểu tình vì từ nào cũng chã đúng.
Cũng vì mấy hôm trước, một số trang Blogs treo lời mời sáng chủ nhật 27/11 bà con ra Bờ Hồ biểu tình ủng hộ Thủ tướng về Luật biểu tình, về chủ quyền biển đảo.
Vốn “nhạy cảm” về những chuyện được coi là nhạy cảm, nên các bác an ninh mần trước cho nó lành, có mấy chục người ở Bờ Hồ đưa đi về trại hết. Thế là kết thúc một dự định được coi là tốt đẹp, thể hiện lòng yêu nước.
Số chưa kịp bị giải tán thì ngồi luôn cà phê buôn chuyện.
Rồi sau đó, có bác bực bội trút giận trên Blogs của mình tại sao hôm trước Thủ tướng nói như zậy, rằng biểu tình là quyền của người dân, mà hôm sau công an lại dẹp bỏ một cách hơi bị hình sự.
Có bác hậm hực, lắc đầu, không tin, không tin, không tin vào Nhà nước, nói zậy mà không phải zậy.
Có bác thậm chí chửi.
Có bác thậm chí mắng.
Có bác thậm chí nổi đóa.
Các bác đều là người yêu nước mình.
Cả những bác có dấu hiệu tụ tập theo lời kêu gọi ủng hộ Thủ tướng cũng là những người vô cùng yêu nước mình.
Cả những bác ở nhà, không đi đâu, có thể vì sợ, có thể vì tránh phiền phức, có thể không nói dối được vợ để ra Bờ Hồ tham gia cùng anh em biểu tình, các bác cũng là những người yêu nước mình.
Cả những bác ở tỉnh xa, ở nước ngoài, tất cả đều là người yêu nước mình.
Cu Vinh, người viết Entry này, tất nhiên là người yêu nước mình.
Và cả những bác công an làm nhiệm vụ giải tán các bác tụ tập có dấu hiệu biểu tình cũng là những người yêu nước mình.
Cả cấp trên của các bác công an trực tiếp làm nhiệm vụ ấy, cả cấp trên của cấp trên các bác công an làm nhiệm vụ hôm chủ nhật ấy, tất cả đều là những người yêu nước mình.
Là người Việt Nam, hẳn là người yêu nước.
Ai mà người Việt Nam lại nói, tao không yêu nước, không tính vô đây.
Nhưng qua việc này mới chợt nhận ra, yêu nước là một chuyện, còn phương pháp, cách thức thể hiện, biểu lộ lòng yêu nước như thế nào lại là một chuyện hơi bị dài…
Đôi khi còn phải trông chừng dự báo thời tiết.
Đôi khi còn phải chia sẻ nỗi lo bất an về an ninh trật tự với các đồng chí an ninh là người thừa hành lệnh cấp trên của mình.
Đôi khi chính trong đáy lòng các đồng chí an ninh cũng áy náy khi ủn, đẩy, kéo, xách, lôi, húc, thậm chí thêm chút đạp, thêm chút xách tai, thêm chút giằng…cũng là muốn hoàn thành nhiệm vụ, tự họ không muốn vậy, không muốn hỗn với người lớn tuổi, không muốn thô bạo với phụ nữ…
Đôi khi còn phải nhìn vào khía cạnh thi đua: Phường nào còn người ra biểu tình là công an phường đó mất thi đua. Ví dụ thế.
Đôi khi chính hai chữ biểu tình nó vẫn chưa được thi vị hóa, nó chưa được hóa giải thái độ kỳ thị, vẫn còn những ai đó nhìn nhận méo mó và thiên lệch, cứ nghe hai chữ biểu tình là chắc chắn có vấn đề về chống đối, về phản động.
Đôi khi chính quyền còn không đủ lòng tin để tin những người đang muốn đi biểu tình ủng hộ Nhà nước, vì có thể họ lại nghĩ, nói là ủng hộ, nhưng tới khi đoàn người đang đi ấy lại có mấy thằng điên hô đả đảo thì …chết cả làng.
Một chàng thanh niên đẹp trai là rất đáng ngưỡng mộ, nhưng chàng có được lòng nàng, có được lòng gia đình, họ hàng nàng không, còn là chuyện khác.
Nếu lúc nào cũng phải nói rõ rằng mình là thằng đẹp trai, dù đẹp trai thật, chẳng ai cãi, nhưng nghe cũng kỳ kỳ, cũng phiền phiền.
Đẹp trai có gì là sai?
Lòng yêu nước lại càng không sai.
Nhưng đôi khi cũng phải bình tĩnh, cũng phải từ tốn, cũng phải thành tâm.
Tôi kính trọng và ngưỡng mộ lòng yêu nước của mọi người.
Nhưng đôi lúc tôi sợ, có ai đó đang dùng lòng yêu nước để che khuất một động cơ xằng bậy.
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm thủ thỉ thù thì ở nhà tại Huế, mần có mấy câu thơ có tên bài là NHÂN DÂN, có sức mạnh bằng mấy cuộc biểu tình. Yêu nước như ông, trách nhiệm với đất nước như ông quá lớn. Nhưng nếu sáng chủ nhật vừa rồi mời ông ra Bờ Hồ biểu tình, ông đi không? Chắc không.
Phát biểu điên rồ như Hoàng Hữu Phước chẳng hạn, anh ta còn thấy mình yêu nước nhất…nước ấy chứ.
Lại phải nhắc lại, đẹp trai có gì sai?