Bùi Tín viết riêng cho VOA
Dân làng đối mặt với cảnh sát chống bạo động ở huyện Văn Giang,
tỉnh Hưng Yên, ngày 24/4/2012 - Hình: REUTERS
Các vụ cưỡng chế tàn bạo ở Tiên Lãng/Thái Bình, Văn Giang/Hưng Yên… là
những sự kiện sôi động, đang lan truyền rộng rãi khắp cả nước, vang dội
ra nước ngoài.
Các báo Hoa Kỳ, Pháp, Đức, Nhật Bản, Anh… đều đưa tin và bình luận.
Chuyện gì vậy. Chuyện quan hệ giữa chế độ chính trị của đảng cộng sản
Việt Nam với nông dân. Xưa kia, đảng CS luôn tuyên bố nông dân là bạn
đồng minh tin cậy của công nhân mà họ đại diện, luôn đề cao liên minh
công–nông, coi đó là nền tảng của chế độ. Họ ca ngợi hết lời nông dân là
giai cấp đóng góp nhiều công của nhất trong chiến tranh, hy sinh người
và của nhất cho cách mạng.
Vậy mà đảng CS đã đối xử với nông dân ra sao? Đòn đầu tiên nặng nề đảng
CS giáng lên đầu nông dân là trong cải cách ruộng đất. Nhân danh đấu
tranh giai cấp và chuyên chính vô sản của học thuyết Mác-Lenin, hơn
27.000 “địa chủ ác bá” bị bắn chết và chôn sống bởi các tòa án nhân dân
do đảng CS dựng lên, hầu hết là trung nông yêu nước có hiểu biết và khả
năng kinh doanh nông nghiệp, đẩy hàng triệu nông dân “liên quan”, bà
con, họ hàng, con cháu số nạn nhân trên đây vào thảm cảnh tuyệt vọng.
Đây là tội ác thực sự kinh khủng của đảng CS đối với nông dân, khi cúi
đầu vâng lời đảng CS Trung Quốc của Mao, qua đoàn cố vấn “thổ cải” - thổ
địa cải cách (cải cách ruộng đất), mà một số bà con nông dân ta hồi ấy
đã gọi là đoàn cố vấn thổ tả.
Đòn đảng CS giáng vào nông dân tiếp theo là khi khởi đầu cái gọi là cách
mạng xã hội chủ nghĩa, họ đề xướng và ghi vào hiến pháp, “đất đai,
ruộng đồng, rừng và sông hồ đều thuộc sở hữu toàn dân, do nhà nước thống
nhất quản lý”. Đây có thể nói là bản án tử hình của đảng CS đối với
nông dân. Từ đây nông dân ta trắng tay.
Với cái gọi là “sở hữu toàn dân” được ghi vào các Hiến pháp 1959, 1980
và 1992, người nông dân vốn là chủ sở hữu ruộng đồng của mình do bao thế
hệ cha ông giao lại, bỗng trắng tay, chỉ là người được tạm xử dụng
ruộng đồng của “toàn dân”, do nhà nước của đảng CS nắm giữ.
Đây là điều phi lý gốc, phi pháp gốc, phi nhân gốc của cái gọi là 'cách mạng xã hội chủ nghĩa'.
Vì toàn dân là những ai? Xưa nay khái niệm này không có trong các văn kiện luật quốc gia cũng như luật quốc tế.
Vì “toàn dân” là một khái niệm chung chung, mơ hồ, không tên họ riêng,
không tuổi, không hình ảnh, không căn cước, không có địa chỉ, chỗ ở,
không có chữ ký, không có điểm chỉ, không có tiếng nói, chữ viết. Toàn
dân nghĩa là không là ai cả, chính quyền CS đứng ra tự vỗ ngực thay mặt
cho toàn dân. Sự thâm độc gốc gác là ở đó, nhà nước CS tha hồ lộng hành
trên ruộng đồng khắp nơi như của riêng của mình. Họ muốn thu hồi ở đâu
lúc nào cũng được.
Em Đỗ Thúy Hằng sinh viên khoa Luật ở trong nước khi mới 19 tuổi đã viết
bài tố cáo cuộc ăn cướp khổng lồ phi pháp này của đảng, để cho đảng CS
không hề đổ một giọt mố hôi nào bỗng nhiên có quyền sở hữu trên toàn bộ
ruộng đồng của đất nước. Như trò ảo thuật.
Do nhận vơ như thế nên họ bịa ra những việc làm phi pháp khác, đó là
những quyết định “thu hồỉ”, rồi “đền bù”, rồi “cưỡng chể”, 3 danh từ đã
gây nên cơ man nào là bất công, oan ức, uất hận, đau khổ, nghèo đói của
nông dân nước ta, kêu trời không thấu.
Sau vụ Tiên Lãng, mấy ngày nay là vụ Văn Giang-Hưng Yên, một kiểu chiến
tranh một bên với nông dân. Họ huy động hàng mấy nghìn công an vũ trang,
công an cơ động, dân quân, cảnh sát nổi, cảnh sát chìm, bộ đội biên
phòng, bộ đội tỉnh, bộ đội huyện, súng đạn lớn nhỏ đầy người, lựu đạn
nổ, lựu đạn cay, dàn hàng ngang tiến lên như giữa trận chiến, tiếng nổ
vang trời, một bên là nông dân tay không, bà già, con cháu kêu khóc, bị
bắt, bị đánh, bị trói, bị giải như tội phạm về trại giam.
Thời phong kiến, thời thực dân, trong chiến tranh cũng không hề có cảnh
thê thảm, bất công, oan ức vang trời dậy đất ở nông thôn đến như thế.
Tuy các văn kiện đều nói là «chính quyền, các nhà kinh doanh và nhân dân
tại chỗ bàn bạc thỏa thuận với nhau”, nhưng ở đây thực tế là đảng,
chính quyền các cấp từ xã, huyện đến trung ương đã đứng hẳn về phía công
ty Việt Hồng và tập đoàn tỷ phú Savilis của Anh quốc nhằm cướp đoạt
thêm 72 héc-ta ruộng đất của 160 hộ nông dân, sau khi đã cướp xong 500
héc –ta của 5.000 hộ, để xây dựng khu nhà - vườn ECOPARK để kiếm lời
riêng.
Đây là một tội ác tày trời của một chính quyền đã không còn chút chất
nhân dân nào, của một đảng “hèn với giặc, ác với dân”, của một bộ chính
trị thời suy thoái tận cùng của đảng CS, đã dùng một bộ phận của bộ máy
chiến tranh chống ngoại xâm để tuyên chiến với nông dân nước mình.
Quá đủ rồi. Nông dân cả nước ta, nông dân từ vùng sông Hồng qua miền
Trung đến vùng sông Cửu Long hãy cùng nhau đứng dậy, hòa bình không bạo
động một cách quyết lệt, quật khởi, sát cánh cùng các luật sư và luật
gia trọng công bằng và pháp lý, cùng tuổi trẻ mọi miền từ nông thôn đến
thành thị, đấu tranh đòi hủy bỏ khái niệm «sở hữu toàn dân», khái niệm
“đền bù” và khái niệm «cưỡng chế”, 3 khái niệm chưa từng có trong lịch
sử nông thôn nước ta, cũng hoàn toàn xa lạ kỳ quặc với thế giới văn
minh. Hãy đào sâu chôn chặt 3 khái niệm phi lý, độc ác ấy.
Cả nước đang đòi Bộ chính trị đảng CS phải gấp rút đưa ra ngay tại khóa
họp Quốc hội sắp tới việc thảo luận bộ Luật Đất Đai mới như đã hẹn 2 năm
nay, cùng với Luật Báo chí mới.
Qua đó khôi phục đầy đủ quyền sở hữu đất đai của nông dân, xoá bỏ, đào
sâu chôn chặt vĩnh viễn 3 các khái niệm tội ác nhằm trấn lột cuộc sống
của nông dân.
Các nhà làm luật, các nhà chính trị, các đại biểu quốc hội, các nhà báo
nước ta hãy nhìn xem và suy nghĩ, ở Thái Lan, ở Miến Điện, ở
Philippines, ở Malaixìa và Indônesia gần ta, làm gì có chuyện thu hồi
ruộng đất, chuyện đền bù, chuyện cưỡng chế quái gở như ở nước ta.
Trong thế giới văn minh làm sao có thể có tên kẻ cắp móc túi người ta
rồi lớn tiếng rằng hãy trả lại cho tôi, đây là của cải của tôi, theo
kiểu vừa ăn cướp vừa la làng.
Đã đến lúc đảng phải sòng phẳng hoàn trả lại cho nông dân quyền tư hữu
ruộng đất vốn có từ ngàn xưa. Không thể loanh quanh, trốn tránh, sửa
chữa, bổ sung Luật đất đai phi lý, sai lầm, vô đạo.
Hãy nghe tiếng nói của giáo sư Võ Tòng Xuân, chuyên gia hàng đầu ở vùng
đồng bằng Nam Bộ, tiếng nói của giáo sư Đặng Hùng Võ nguyên thứ trưởng
Tài nguyên – Môi trường, tiếng nói của tiến sỹ Đặng Kim Sơn viện trưởng
viện chính sách và chiến lược phát triển nông nghiệp, tiếng nói của nhà
văn Nguyễn Quang Thiều gắn bó với nông thôn, tiếng nói của nhà văn nữ Võ
Thị Hảo thương cảm bà con nông dân ta, của đa số các luật gia… đều công
khai, rõ ràng, cấp bách đòi phải trả lại ruộng đất cho nông dân, người
chủ sở hữu chân chính của đồng ruộng. Cả bộ chính trị hãy lắng nghe bà
cụ Lê Hiền Đức đang về huyện Văn Giang để quan sát và bênh vực bà con
nông dân ta, cụ đã phải cải trang để lọt được vào thôn xã bị bao vây và
cưỡng chế. Cụ là Bao Công của thời đại mới, là lương tâm của xã hội.
Chìa khóa của phát triển nông thôn, của thúc đẩy nông nghiệp, của cấp
cứu nông dân – 70 % số dân nước ta – là ở chỗ trả lại sòng phẳng quyền
sở hữu cho nông dân.
Nông dân Đak No – Đak Nông, nông dân Tiên Lãng – Thái Bình, Văn Giang –
Hưng Yên đang gào thét đòi công lý và ruộng đất. Nông dân cả nước đang
đòi lại cuộc sống bình thường trên ruộng đồng vốn là sở hữu thiêng liêng
của mình, do ông cha mình khai thác, được công nhận từ thời phong kiến
và thực dân.
Đảng CS phải chấm dứt ngay việc đàn áp nông dân ở Đak No - Đak Nông,
Tiên Lãng-Thái Bình, Văn Giang - Hưng Yên và mọi nơi khác. Phải chấm dứt
ngay cuộc chiến tranh 1 phía với nông dân, giai cấp bị tổn thất mạng
sống và của cải lớn nhất trong chiến tranh. Phải chấm dứt ngay cuộc tước
đoạt tài sản rộng lớn nhất, phi pháp nhất, kéo dài nhất trên đất nước
ta.
Đã đến lúc phải giải quyết tận gốc một vấn nạn quốc gia liên quan đến
vận mệnh của toàn dân tộc, đến số phận và tương lai của Nông thôn, Nông
nghiệp và Nông dân cả nước ta.
__________________________________________________
NHÀ HỘP Ở NHẬT BẢN