Tuesday, January 17, 2012

Trung Quốc chinh phục và thuộc địa hóa châu Phi

Tác giả: Robert Stefanicki, Nhật báo Wyborcza 14/1/2012

Lời người dịch: Sau vài thập niên, các nước châu Phi mới ngã ngửa ra khi họ bị biến thành một thứ thuộc địa của thực dân da vàng Trung Quốc. Họ đem máu thịt của tổ quốc mình, nào kim cương, quặng Nikel, đồng, dầu hỏa… để đối lấy mớ hàng hóa vớ vẩn, lấy những công trình xây dựng kém chất lượng, những con đường chưa mưa đã sạt lở.

Chính quyền Trung Quốc nói, hợp tác của họ với châu Phi “hai bên cùng có lợi”. Nhưng lợi hay không với các nước châu Phi- như tác giả viết- còn phụ thuộc vào trình độ đàm phán và các điều khoản mà đôi bên ký kết.

Ở Việt Nam mình, lợi đâu chưa biết, nhưng rõ ràng ta mất đất, mất biển và trở thành nơi tiêu thụ hàng hóa rẻ tiền, độc hại của Trung Quốc. Và, có ai trong số chúng ta biết, chính phủ đã ký kết những gì với Trung Quốc hay không?

Một số nước châu Phi đã bắt đầu tỉnh ngộ, Việt Nam thì sao?


—————————————–


Ảnh minh họa. Nguồn: Mail Online

Trả lương thấp, đánh đập và tiêu diệt các đối thủ cạnh tranh bản địa đã khiến cho người Trung Quốc mới cách đây không lâu được coi như vị cứu tinh của châu Phi trở nên ngày càng bị ghẻ lạnh.

Trong 10 năm trở lại đây, người Trung Quốc tới châu Phi nhiều hơn số người châu Âu tới lục địa này trong 400 năm” – Sanou Mbaye, một cựu quan chức thuộc Ngân hàng Phát triển Châu Phi, cho tờ tuần báo “The Economist” biết như vậy.

Tuyên bố này làm gia tăng tình cảm chống Trung Quốc, vốn đã là một phần của lục địa Đen. Trên báo chí xuất hiện sự so sánh Trung Quốc với chủ nghĩa Thực dân. Dân chúng xì xào về sự biến mất của những con chó trong các bếp ăn Trung Quốc. Còn lực lượng đối lập đòi hỏi sự cứng rắn hơn trong việc đàm phán với các thương gia mắt xếch.

Giao thương giữa châu lục nghèo nhất và nền kinh tế phát triển nhanh nhất trên thế giới trong thập kỷ qua đã tăng từ 10 tỷ lên 120 tỷ USD. Trung Quốc trở thành đối tác thương mại quan trọng nhất ở châu Phi.

Trong hai năm cuối, Bắc Kinh đã bỏ tiền giúp các nước đang phát triển (chủ yếu là ở châu Phi) nhiều hơn so với Ngân hàng Thế giới. Người Trung Quốc xây dựng đường sắt, đường cao tốc và các tòa nhà chọc trời. Đầu tư của họ đã giúp giảm thiểu nạn thất nghiệp, việc nhập khẩu hàng hóa rẻ tiền từ Trung Quốc làm cho giá cả hàng hóa chung giảm xuống.

Mặc dù vậy, khó có thể tìm thấy ở đây những người yêu mến Trung Quốc.

- Không hiểu sao chính quyền có thể cho phép những người Trung Quốc tới đây, họ cướp công việc của chúng tôi, rồi thuyết phục rằng, điều này có lợi cho đầu tư của đất nước chúng tôi – Alec Marembo, một nhà sản xuất gạch từ Zimbabwe nói, trong lúc hướng mắt về phía nhà máy Trung Quốc, thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công ty ông.

Marembo là nạn nhân của khối những người Trung Quốc, được tạo ra từ chính những chính sách của Tổng thống Robert Mugabe. Khi phương Tây xử phạt Zimbabwe vì những vi phạm nhân quyền, Mugabe đã rước các nhà đầu tư từ Trung Quốc vào. Nhà độc tài đã chào đón họ với vòng tay rộng mở và một điều kiện duy nhất: Lợi nhuận.

Đối với Bắc Kinh, đầu tư vào Châu Phi không chỉ là chuyện kinh doanh mà còn là một bước quan trọng trong cuộc trường chinh vào thị trường thế giới. Do đó, Bắc Kinh hỗ trợ các khoản vay với lãi suất thấp cho các công ty Trung Quốc đầu tư vào châu Phi, nhằm giúp các công ty này giảm thiểu được chi phí khi thâm nhập thị trường địa phương.

Quan hệ thương mại giữa Trung Quốc và châu Phi chủ yếu không dùng tiền mặt. Châu Phi trả các khoản nợ cho Trung Quốc bằng nguyên vật liệu theo đơn đặt hàng của các công ty Trung Quốc. Do đó, kết quả của sự hợp tác này không phải là rẻ nhất hay tốt nhất mà theo thỏa thuận. Trung Quốc đã xây những cao ốc với giá đắt và những con đường giao thông với chất lượng kém. Đường cao tốc từ thủ đô Zambia đến Chirund đã bị phá hủy ngay sau trận mưa đầu tiên. Bệnh viện ở Lusaka vừa khai trương hoành tráng đã phải đóng cửa sau vài tháng khi xuất hiện các vết nứt trên tường.

Những nhà sản xuất ở châu Phi không thể cạnh tranh nổi với các đối thủ Trung Quốc. Tại Nigeria, hàng trăm nhà máy may mặc nhỏ đã bị phá sản.

- Làm sao mà cạnh tranh nổi? Người Trung Quốc sử dụng lao động giá rẻ và sản xuất trên quy mô lớn, trong khi chúng tôi nửa ngày không có điện và nước – Bà Mara Hativagone, cựu chủ tịch Phòng Thương mại Zimbabwe buông tay bất lực.

Hận thù cũng bắt nguồn một phần từ sự khác biệt văn hóa. Quen lối sống thoải mái, người châu Phi nhìn những người Trung Quốc làm việc mười mấy giờ/ngày một cách đầy ngờ vực. Giao lưu văn hoá hầu như không có.

Người châu Phi cáo buộc Trung Quốc sử dụng người của mình vào cả những vị trí thấp nhất. Ở những nơi, khi họ phải thuê người bản xứ thì họ không quan tâm tới những lao động này. Tháng Mười hai vừa qua, 600 công nhân Zimbabwe trong công ty Trung Quốc AFECC đã đình công phản đối đồng lương rẻ mạt và bị đánh đập bởi các giám sát viên. Công ty này đang xây dựng một học viện quân sự với với giá 98 triệu đô-la và Zimbabwe phải thanh toán lại bằng kim cương.

Năm 2010, trong một cuộc biểu tình tại mỏ Collum, quản lý Trung Quốc đã nổ súng vào hơn một chục công nhân. Những công nhân bản địa phàn nàn rằng, người Trung Quốc không muốn đổi cho họ những bộ quần áo bảo hộ lao động đã hết hạn sử dụng và hệ thống thông gió dưới lòng mỏ không đủ tiêu chuẩn, khiến cho tai nạn thường xuyên xảy ra.

Các ông chủ Trung Quốc thường giả ngọng khi gặp sự kiểm tra. Họ đuổi việc hoặc dọa dẫm những người chỉ đạo đình công. Lãnh đạo các hội đoàn bị mua chuộc bằng các chuyến du lịch mát-xa tới Hoa lục.

- Chúng tôi phải đối phó với sự toàn cầu hóa theo kiểu Trung Quốc – Giáo sư Deborah Brautigam của trường Đại học Tổng hợp Washington nói với báo chí. – Tình hình càng trở nên phức tạp do những tiêu chuẩn lao động của Trung Quốc rất thấp. Hơn nữa, người châu Phi không thích chuyện người Trung Quốc bán gà, giày dép, quần áo… – lĩnh vực này trước kia thường chỉ diễn ra sự cạnh tranh giữa những người dân ở các quốc gia châu Phi với nhau.

Sự có mặt của Trung Quốc đang trở thành một vấn đề chính trị. Lãnh đạo đối lập Michael Sata đã thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống ở Zambia hồi năm ngoái, khi chiến dịch vận động tranh cử của ông chỉ trích điều kiện lao động tồi tệ trong các công ty Trung Quốc và hứa hẹn thay đổi cách thức ký kết các hợp đồng.

Trung Quốc lợi dụng sự yếu kém về thể chế ở các nước châu Phi. Trong trường hợp ở những nơi có chính phủ mạnh hơn, xung đột thường ít xảy ra hơn.

Tại thủ đô của nước Tanzania, người Trung Quốc không được phép bán hàng tại chợ. Tương tự như vậy, chính phủ Ethiopia cũng cho rằng, người Trung Quốc được chào đón như các nhà đầu tư, chứ không phải như những người ‘buôn thúng bán mẹt’ hay đánh giầy. Tổng thống Angola đã nói thẳng với Chủ tịch Trung Quốc: “Các ông không phải người bạn duy nhất của chúng tôi” – Angola được cho là đã ứng xử khéo léo trong cuộc chơi giữa Trung Quốc và các nhà công nghiệp từ Bồ Đào Nha và Brazil.

Christopher Alden từ Trường Kinh tế London cho biết: Trung Quốc thường nói rằng, sự hiện diện của họ ở châu Phi là có lợi cho cả hai bên. Việc có lợi hay không phụ thuộc vào ý chí và năng lực của các chính phủ châu Phi trong việc đàm phán các điều khoản hợp đồng với chính quyền Trung Quốc. Ở nơi mà các nhà lãnh đạo chủ yếu quan tâm đến lợi ích cá nhân, thì người dân phải hứng chịu sự thiệt thòi.

© Đàn Chim Việt





_____________________________________________









Trung Quốc đã mua đứt châu Phi
________________________________________________________________________

Lời người dịch: Trung Quốc ngày càng lấn át trên biển Đông cũng như ở biên giới phía Bắc. Không những thế, họ còn thò tay vào tận Tây Nguyên qua các dự án khai thác Bauxite. Gần đây, những cánh rừng đầu nguồn của nước ta bị họ chiếm đoạt qua những hợp đồng thuê mướn dài vài chục năm với giá hết sức rẻ mạt.

Năm ngoái, một báo cáo của bộ Xây dựng đã cho biết, họ trúng thầu hầu hết các dự án xây dựng lớn ở Việt Nam. Công nhân Trung Quốc sang làm việc chui đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bộ Lao động và Thương binh Xã hội, gây ra nhiều tệ nạn thậm chí xung đột ở những vùng mà họ cư trú.



Mạc Việt Hồng

Ở châu Phi, Trung Quốc đã lũng đoạn cả về kinh tế lẫn chính trị. Bài dịch (1) hy vọng cung cấp tới bạn đọc một cái nhìn về hiểm họa Trung Quốc đang ngày một gia tăng với đất nước ta.

—————————————————

Nửa thế kỷ đã trôi qua kể từ những năm đáng ghi nhớ của châu Phi, khi 17 quốc gia của lục địa này cùng giành được độc lập. Ngày nay, những người châu Á – mà chủ yếu là Trung Quốc – đã thay thế các cường quốc thực dân cũ để tiếp tục các cuộc chinh phục. Và có thể, nó sẽ tạo ra cơ hội để giải quyết những bế tắc của châu Phi?

Trong các chuyến bay giữa thủ đô các nước châu Phi, thường có các hành khách đi du lịch với hộ chiếu của Trung Quốc. Tới châu Phi là các công nhân Trung Quốc, giáo viên, bác sĩ, kỹ sư, giới ngoại giao, các thương gia lớn và cả những người với mơ ước mở một cửa hàng nho nhỏ ở một nơi nào đó tại Uganda. Trong những năm gần đây, hơn 1 triệu người Trung Quốc đã tới châu Phi, ở Algeria khoảng 50.000, Angola lên tới hơn 100.000, còn ở Nigeria số người Trung Quốc sống ở đây nhiều hơn so với người Anh trong thời kỳ thuộc địa. Làn sóng di dân này bắt đầu từ mười mấy năm trước và tăng mạnh trong vài năm gần đây.

Khởi đầu vào tháng Năm 1996, khi Giang Trạch Dân đi thăm châu Phi trong lúc lục địa này đang bị phương Tây quên lãng.

Tại Addis Ababa (thủ đô của Ethiopia – ND), Giang Trạch Dân đã nói với các nhà lãnh đạo của châu lục này trong cuộc họp thượng đỉnh của Tổ chức châu Phi Thống nhất rằng: Các công ty Trung Quốc sẽ làm cho các cửa hàng ở châu Phi đầy ắp hàng hóa, còn châu Phi sẽ cung ứng nguyên liệu để Trung Quốc – nhà máy của thế giới – sản xuất hàng hóa cung cấp cho toàn cầu…

Trung Quốc đã nhận ra một điều hết sức đơn giản: Có thể mua tận gốc tài nguyên thiên nhiên, khoáng sản từ các nhà khai thác và không phải thông qua các trung gian tại Thị trường Nguyên liệu London (LME), nơi thường áp đặt giá khoáng sản cho cả thế giới- ông Richard Dowden, giám đốc của Hiệp hội Hoàng gia châu Phi, có trụ sở tại London giải thích.

Tiếp cận kiểu Trung Quốc

Tại Addis Ababa và thủ đô của một số nước khác, Giang Trạch Dân đã đưa ra nhiều nguyên tắc theo kiểu Trung Quốc. Đổi lại việc kinh doanh, nhượng quyền khai thác mỏ, khai thác dầu hỏa, quyền mua đất, Trung Quốc sẽ xóa nợ, viện trợ và đầu tư lớn, xây dựng các đập nước, trường học, bệnh viện, dinh tổng thống, xây dựng lại đường giao thông bị hư hỏng, cầu cống, đường sắt, hải cảng.

“Ngoài tiền bạc, Trung Quốc cũng cam kết sẽ ủng hộ các chính phủ ở châu Phi”, ông Princeton N. Lyman – chuyên gia của Hội đồng Quan hệ Quốc tế ở Washington, đồng thời là cựu Đại sứ Mỹ tại Nigeria và Nam Phi – nói.

Trung Quốc đã ban tặng cho các nước châu Phi tình hữu nghị vô điều kiện và họ cũng không tiếc lời khen ngợi dành cho kẻ độc tài ở Sudan là Omar al-Baszir, người đang bị tòa án Quốc tế Hague truy nã về tội ác diệt chủng khoảng 250.000 thường dân.

Trung Quốc đã nói với các chính trị gia châu Phi rằng: Chúng tôi là những người anh em của các bạn, chúng tôi không phải là thực dân giống như những người châu Âu hay người Mỹ. Chúng tôi không nói với các bạn rằng, các bạn cần phải làm gì và quản lý đất nước ra sao, cũng không đề cập đến nhân quyền mà chỉ làm sao để 2 bên cùng có lợi. Những lời đường mật này rót vào tai Bashir, người sau đó đã cho Trung Quốc khai thác các giếng dầu Sudan, nơi sẽ cung cấp một phần mười lượng dầu nhập khẩu của Trung Quốc.

Sau hơn chục năm, các chính sách của Giang Trạch Dân đã đạt được kết quả mong đợi. Trung Quốc trở thành nhà đầu tư lớn nhất tại châu Phi và là nhà cung cấp viện trợ phát triển lớn thứ 2 sau Mỹ – Giáo sư Scarlett Cornelissen, người đứng đầu Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc tại Đại học Stellenbosch ở Nam Phi, người đã nhiều năm theo sát hoạt động của Trung Hoa trên lục địa này- phát biểu.

Năm 1996, năm mà Giang Trạch Dân tới châu Phi, kim ngạch thương mại giữa châu Phi và Trung Quốc ước tính mới khoảng 5 tỷ USD.

Trong năm 2008, kim ngạch giữa Trung Quốc với châu lục này đã tăng 20 lần, vào khoảng hơn 100 tỷ Mỹ kim. Một phần tư trong tổng kim ngạch này là từ Angola, nơi cung cấp 16% trong tổng lượng dầu nhập khẩu của Trung Quốc – nhiều hơn Iran, một đối tác truyền thống và đồng minh đắc lực của Bắc Kinh. Ngoài ra, dầu hỏa từ 2 quốc gia châu Phi khác là Libia và Nigeria cũng không ngừng chảy vào Trung Quốc.

Các quốc gia như Nam Phi, Equatorial Guinea, Zambia, Zimbabwe và Congo thì trở thành nguồn cung cấp kim loại quý, kim cương và gỗ cho Hoa lục. Người ta tính, cứ 10 cây bị đốn ở Châu Phi thì có 7 cây được chở tới Trung Quốc. Dòng chảy ngược lại từ phía Trung Quốc bao gồm máy móc, điện thoại di động, thuốc, xe hơi và quần áo. Chưa có bao giờ, các sản phẩm như Coca-Cola đến được những vùng sâu, vùng xa nhất của châu Phi. Bây giờ, ở những nơi đó, trong những quầy hàng là những lon Coca- Cola và những chiếc bát nhựa màu đỏ, đèn pin và đồ điện tử… Tất cả đều cực kỳ rẻ và được sản xuất tại Trung Quốc.

“Đối với nhiều người dân châu Phi, đây là lần đầu tiên trong đời, họ có đủ tiền để mua một chiếc radio hay một cái đồng hồ” - ông Dowden nói.

Trái ngọt từ châu Phi

Chiếc cầu Vàng (Golden Bridge) được xây dựng ở một nơi nghèo đói và bụi bặm, thuộc Lusaka. Kiến trúc sư Trung Quốc, không phải ngẫu nhiên, đã thiết kế giống như hình dáng của một ngôi chùa với chiếc mái cong cong. Họ muốn rằng, những người Trung Quốc sống ở đây, sẽ cảm nhận được bầu không khí của quê hương.

Nơi đây không thiếu người Trung Quốc: trong khu vực Lusaka, có vài ngàn người Trung Quốc đang sống và liên tục xuất hiện những người mới tới. Đây là vùng có trữ lượng đồng rất lớn thuộc Zambia mà Trung Quốc luôn quan tâm. Thực ra, họ nhòm ngó đến bất kỳ lĩnh vực nào của nền kinh tế, với mục đích đoạt quyền sở hữu các mỏ.

Trong tháng Ba vừa rồi, Trung Quốc đã mở lại các mỏ nickel ở Munali, mà một công ty khai thác mỏ của Úc đã bỏ vì lợi nhuận không đáng kể. Năm ngoái, đầu tư của Trung Quốc tại Zambia đạt 1,2 tỉ đô la (gần bằng một nửa tổng đầu tư nước ngoài vào đất nước này). Người ta tính rằng, cứ bỏ ra 11 triệu để đầu tư thì có thể mang lại 25.000 việc làm mới. Bất chấp những bất ổn của nền kinh tế toàn cầu trong năm qua, đầu tư của Trung Quốc ở châu Phi tăng 40% so với năm 2008 và đó chưa phải là kết quả cuối cùng, họ đang chuẩn bị các dự án tiếp theo, với tổng trị giá là 5,5 tỷ USD.

“Các công ty Trung Quốc hoạt động không chỉ ở những nơi yên ổn như Zambia. Họ xâm nhập cả vào những khu vực mà không người da trắng nào dám ló mặt tới” - Richard Dowden nói. Chẳng hạn, tại mỏ dầu hỏa ở Ogaden, nơi vẫn đang tranh chấp giữa Somalia và Ethiopia. Trong năm 2005, mấy kỹ sư Trung Quốc đã bỏ mạng ở đó. Nếu như các công nhân của hãng dầu khí Shell hay BP bị thiệt mạng thì những công ty này sẽ ngay lập tức quyết định dừng khai thác. Các công ty phương Tây không thể vì lợi nhuận mà bất chấp tính mạng của các kỹ sư của công ty mình. Trong khi đó, những nhà khai thác dầu mỏ Trung Quốc không mấy xúc động và vài ngày sau đó họ tìm ngay những kỹ sư khác thay thế.

Không còn bất kỳ chỗ nào ở châu Phi mà không có sự hiện diện của người Trung Quốc. Trong 53 quốc gia của châu lục này, Trung Quốc đã có đại diện ngoại giao tại 49 nước, bao gồm 37 đại sứ quán, nhiều hơn cả Hoa Kỳ. Ví dụ như nước Gabon. Liệu có mấy ai trong chúng ta biết tới đất nước này không? Đó là một nước nhỏ ở châu Phi, nơi có sản phẩm chủ yếu là lạc (đậu phộng). Vậy mà giữa Trung Quốc và Gabon (dân số 1,5 triệu người, diện tích bằng 2/3 của Việt Nam- ND) đã có sự hợp tác khai thác dầu mỏ, mangan và gỗ. Lợi nhuận của Trung Quốc đã được chính chủ tịch Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đảm bảo trong chuyến thăm Gabon năm 2004. Đón ông chủ tịch ngay tại sân bay là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ở Libreville (thủ đô của Gabon). Trong cùng năm đó, lãnh đạo độc tài của Gabon, Omar Bongo cũng tới thăm Bắc Kinh. Gabon hiện là nhà cung cấp gỗ lớn nhất của châu Phi cho Trung Quốc và là một đối tác quan trọng về dầu khí.

Mục đích sâu xa

- Ngược lại với Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu, Trung Quốc đã mở một cuộc tấn công trên quy mô lớn trong lĩnh vực ngoại giao với cố gắng mua chuộc Châu Phi – Justin Szczudlik Tatar, một nhà phân tích thuộc Viện Quan hệ Quốc tế Ba Lan lưu ý như vậy.



Bước phát triển trong mối quan hệ Trung-Phi là năm 2006, năm được Trung Quốc công bố là “Năm châu Phi”. Hội nghị thượng đỉnh các nhà lãnh đạo châu Phi được tổ chức tại Bắc Kinh. Trong những ngày đó, trên nhiều đường phố Bắc Kinh, giao thông bị cấm, các nhà máy gây ô nhiễm bị tạm đóng cửa. Thành phố treo đầy áp phích chào mừng các vị vua, vị tướng, tổng thống và thủ tướng của các nước châu Phi.

Mặc dù có những hạn sạn nhỏ, như trên một số áp phích, không phải là hình ảnh những người châu Phi mà là hình những người Papuasi với những mẩu xương đeo trên cánh mũi, Hội nghị thượng đỉnh vẫn là một thành công lớn trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc. Các nhà lãnh đạo châu Phi, xếp hàng từng người một, nhích dần trên tấm thảm đỏ dài để tới bắt tay hai người đàn ông thấp lùn trong bộ comple, đó là Chủ tịch Hồ Cẩm Đào và Thủ tướng Ôn Gia Bảo – đang đứng trong hành lang tại Đại lễ đường Nhân dân ở Quảng trường Thiên An Môn. Không còn nghi ngờ gì nữa, người ta biết, quốc gia nào mạnh nhất ở Châu Phi.

Đây là miếng bánh ngọt (2) dành cho châu Phi, mà trước đó, Hoa Kỳ, Liên minh châu Âu hay Liên Xô thời còn tồn tại cũng chưa bao giờ nghĩ ra. Tại Bắc Kinh, các thỏa thuận cụ thể được đưa ra, Trung Quốc sẽ gia tăng trợ giúp, đề xuất các khoản tín dụng và xóa nợ.

Tháng mười một năm ngoái, Hội nghị thượng đỉnh Trung Quốc-Châu Phi lại được tổ chức. Lần này tại Sharm el-Sheikh, trong khu nghỉ mát Ai Cập, quy mô nhỏ hơn, nhưng hứa hẹn nhiều hơn: 10 tỷ USD tín dụng ưu đãi dành cho các chính phủ, cộng với một tỷ cho các khoản vay đối với các doanh nghiệp nhỏ và vừa, 3 tỷ để hỗ trợ các công ty tư nhân Trung Quốc hoạt động tại châu Phi. Trung Quốc cũng hứa hỗ trợ cho những khu vực kém phát triển, miễn giảm thuế, xây dựng từ 3 tới 5 trung tâm hậu cần để đào tạo khoảng 1.500. giáo viên, cấp 5.500 xuất học bổng cho học sinh, tăng số lượng các trung tâm tư vấn nông nghiệp lên 20 và xây dựng 50 trường học Hữu nghị Trung Quốc-Châu Phi.

Sự hào phóng của Trung Quốc khác xa với hoạt động từ thiện, nó bắt nguồn từ một nguyên nhân còn quan trọng hơn chuyện dầu khí hay quặng đồng. Cộng sản Bắc Kinh muốn tranh thủ sự ủng hộ của các nước châu Phi với cuộc chiến của họ trong việc thực hiện chính sách “Một Nước Trung Quốc“, theo đó Đài Loan là một phần lãnh thổ của Trung Quốc đang bị phiến quân chiếm giữ.

Trong những năm gần đây, mối quan hệ tế nhị này đã dẫn tới việc mười mấy nước châu Phi cắt đứt quan hệ với Đài Loan… Bắc Kinh đã bỏ ra hàng tỷ đô để đổi lấy các lá phiếu của các nước châu Phi tại Liên Hợp Quốc, ở Tổ chức Thương mại Quốc tế (WTO), hoặc – gần đây nhất – tại hội nghị Thượng đỉnh bàn về khí hậu ở Copenhagen.

© Mạc Việt Hồng

© Đàn Chim Việt Online

————————————————–

Chú thích của người dịch:

(1): Trích và lược dịch từ tuần báo “Polityka” Ba Lan, tháng 3/2010. Bài viết mang tên “Azja kupuje Afrykę: Nowe kolory czarnej Afryki”. Tác giả Jędrzej Winiecki viết từ Lusaka.
(2) Nguyên văn là “feta”, một loại pho-mát cực ngon làm từ sữa dê.