Sunday, January 15, 2012

Những bản án được biết trước.


CÁNH CÒ

 
 
Chưa bao giờ đất nước lại có những sự kiện nóng bỏng như hiện nay. Hai vấn đề tòa án và sở hữu đất đai liên tục nảy sinh những góc tối và danh sách nạn nhân của chúng đang ngày một dài hơn.

Hình ảnh bạo động trong việc cưỡng chiếm đất đã gây nhức nhối cho toàn xã hội. Tính chất bạo loạn hiển hiện rõ nét khi lực lượng hơn 100 người gồm công an, quân đội, dân phòng bao vây một căn hộ của người dân nhưng kết quả ngược lại với những điều từng xảy ra trước đây: 7 người về phía chính quyền bị thương nặng nhẹ. Phía bị cưỡng chế không ai hề hấn gì vì họ chủ động tấn công và rút lui sau khi vụ nổ súng xảy ra.

Báo chí lề trái lẫn lề phải cùng gặp nhau một điểm chung tại Tiên Lãng: Bênh người bị cưỡng chế, lên án kẻ ra lệnh và tiếp tục theo dõi điều tra. Đây là điều khá lạ lùng so với những gì thường xảy ra trước đây.

Thôi không nói thêm chi tiết vì tất cả đều biết nếu không có một công điện của Thủ tướng chính phủ số 57/CĐ-TTg ra ngày 11 tháng 1 về việc “đẩy mạnh thực hiện đợt cao điểm trấn áp tội phạm, bảo đảm an ninh, trật tự.”

Thủ tướng yêu cầu: “Bộ trưởng Bộ Công an, Chủ tịch UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương tiếp tục chỉ đạo không để sơ hở thiếu sót, bảo vệ an toàn tính mạng của các bộ, chiến sỹ công an và các lực lượng tham gia phòng, chống tội phạm. Xử lý nghiêm những trường hợp chống đối người thi hành công vụ.”

Công điện cũng ghi rõ “Bộ Công an, UBND các địa phương chỉ đạo thực hiện tốt chế độ, chính sách đối với cán bộ, chiến sỹ công an, quân đội và nhân dân bị hy sinh, bị thương trong khi thi hành nhiệm vụ.”

Công điện này khiến người dân tỉnh ngộ: Bảo vệ lực lượng công an, quân đội quan trọng hơn bảo vệ luật pháp.

Dĩ nhiên trong bất cứ quốc gia nào thì việc tuân thủ luật pháp của mọi công dân phải đặt lên hàng đầu. Không cứ gì người dân, kẻ bảo vệ và thi hành luật pháp lại càng phải tuân thủ luật pháp hơn ai hết. Khi người dân phản ứng trước sự đàn áp của một cấp chính quyền thì việc đầu tiên chính phủ phải làm là ra văn bản yêu cầu điều tra xem xét vụ việc để trấn an dư luận.

Hai nội dung đi đôi với nhau trong một công điện sẽ có sức thuyết phục hơn, nhất là trong tình hình khá nguy ngập hiện nay. Nguy ngập đến nỗi báo chí quên cả sợ hãi để lên tiếng. Nguy ngập bởi một nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường đã công khai tuyên bố là huyện Tiên Lãng hành xử vô luật pháp khi ra lệnh cưỡng chiếm đất của gia đình ông Đoàn Văn Vươn.

Tiếc thay Thủ tướng không thấy vấn đề nguy ngập. Ông vẫn sống và làm việc trong…giấc mơ Xã hội chủ nghĩa. Giấc mơ ấy mặc dù đang được chứng minh là ảo tưởng nhưng không ai trong bộ chính trị dám nhận chân sự thật kể cả ông.

Sự thật đang xảy ra tại Tiên Lãng qua vở kịch sống mang tên Đoàn Văn Vươn. Với tiếng súng hoa cải, tiếng bom tự chế, hòa với tiếng rên xiết khóc than của nhiều gia đình tại Cống Rộc đang là cơn đau và nỗi ám ảnh của toàn xã hội. Hình ảnh thật này đã làm công văn của Thủ tướng trở nên lạc điệu mặc dù cần thiết. Lạc điệu bởi nó chỉ đưa ra một vế cần bảo vệ mà khước từ vế thứ hai cũng đang rất cần sự quan tâm của Thủ tướng.

Khi người dân bị đẩy vào đường cùng phải chống lại cơ quan cưỡng chế bằng vũ khí thì đó là lúc chính quyền phải xem lại hệ thống của mình. Sự bất ổn của hệ thống làm người dân phản kháng chứ không phải sự phản kháng của họ gây bất ổn cho xã hội. Vụ Đoàn Văn Vươn rồi sẽ là vụ án kinh điển trong lịch sử đương đại khi các nhà viết sử muốn làm một luận chứng về sự sụp đổ của một nhà nước vốn đi lên bằng những vụ việc tương tự như những năm đầu của thế kỷ 20.

Đó là mặt trái và cũng là hậu quả của luật sở hữu đất đai.

Riêng về việc tuân thủ luật pháp của các công bộc nhà nước thì sao, đặc biệt là các tòa án Nhân dân các cấp?

Người dân thực sự không thể nào hiểu được tại sao Tòa án Nhân dân lại che chở và bênh vực cho cán bộ, công an thay vì bênh vực lẽ phải, bênh vực người dân thấp cổ bé họng.

Trong khi Tòa án liên tục xử các vụ vi phạm của công dân một cách khắc nghiệt dù tội danh của họ đôi lúc không đáng để bị phạt vạ như thế. Vụ án “Hai con vịt” có lẽ là điển hình cho cách kết án khá tuỳ tiện của hệ thống toà án Việt Nam nhất.

Lần về năm 2009, có nội dung sau Tòa án Nhân dân Huyện Đức Trọng tỉnh Lâm Đồng đã xử Trương Ngọc Quyền năm năm tù, Vy Hoàng Bảo Hưng và Vy Kim Long mỗi người bốn năm tù về tội cướp tài sản.

Theo báo Pháp Luật TPHCM đưa tin thì “ tối 28-9-2008, Quyền cùng bạn bè đang nhậu thì hết mồi. Nhớ ra nhà hàng xóm có một bầy vịt, Quyền sang xin bởi trước đó Quyền từng được nơi này cho một con vịt què. Lần này Quyền không những bị từ chối mà còn bị con trai của chủ vịt “mắng sốc”. Bực bội, Quyền về rủ Hưng, Long, Hà sang đánh “thằng nhỏ mà láo” cho bõ tức.

Cả bốn kéo nhau đến chòi vịt, chia thành hai nhóm đi vào. Nghe tiếng chó sủa, người coi vịt cầm đèn pin ra rọi. Trong đêm, Hưng cầm một hòn đá nhỏ chọi về phía người coi vịt. Người coi vịt hoảng, chạy tọt vào chòi, đóng cửa lại cùng con trai chủ vịt ở luôn trong đó. Chờ một lúc không thấy ai, Long bắt hai con vịt đưa cho Quyền rồi tất cả kéo về nhà làm thịt nhậu tiếp.” (*)

Nếu so bản án này với bản án xử công an dùng nhục hình tra tấn, ép cung người dân như bản tin sau đây của báo Công Lý(**) thì không ai có thể chịu nổi, ngoại trừ ông thẩm phán tòa án và gia đình của hai công an bị cáo:

“Chiều 9-1-2012, TAND tỉnh Khánh Hòa đã tuyên phạt Trần Bá Tuấn và Nguyễn Đình Quyết, nguyên Điều tra viên của cơ quan CSĐT Công an Tp. Nha Trang 9 tháng tù, cho hưởng án treo về tội “dùng nhục hình”, thời hạn thử thách 18 tháng.

Theo cáo trạng, sáng 28-11-2010, chủ nhà 9b đường Lãn Ông thành phố Nha Trang, Khánh Hòa, báo Công an Tp. Nha Trang vụ mất 7 triệu đồng và 1.750 USD, nghi bà Trần Thị Lan, 41 tuổi; người giúp việc lấy cắp.

Tuấn và Quyết được lãnh đạo Đội hình sự phân công xác minh. Khoảng 10 giờ cùng ngày, Tuấn và Quyết đến nhà bà Lan trọ lục soát, phát hiện và lập biên bản thu giữ một số quần áo tư trang, mỹ phẩm. Bà Lan lập tức bị đưa về trụ sở Công an Tp. Nha Trang.

Từ trưa 28 đến chiều 29-11-2011, Tuấn, Quyết và 3 người khác, mặc thường phục, chưa xác định được danh tính, nhiều lần thay nhau đánh đập, tra khảo bằng dùi cui, roi điện, ép bà Lan nhận có lấy cắp tiền và buộc khai nơi cất giấu.”

Chính kết quả bản án đã nói lên tất cả và không cần phải bình luận gì thêm. Có điều cũng nên “khen” cho “quan” tòa vì hình như vẫn còn chút lương tâm nên đã yêu cầu hai bị cáo phải bồi thường cho người bị hại là…ba triệu đồng. Số tiền này nếu về Hà Nội bà Lan có thể ăn được…ba tô phở bò Kobe.

Một việc đáng ghi nhận là giống như bức công điện của Thủ tướng Dũng yêu cầu bảo vệ cho người thi hành công vụ, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang mới đây đã đưa ra lời khuyên đối với lực lượng luật sư Việt Nam. Ông Sang yêu cầu luật sư cần phải trau dồi nghề nghiệp hơn nữa.

Chủ tịch nước nhấn mạnh “luật sư phải công tâm không chỉ bảo vệ lợi ích của thân chủ mà phải bảo vệ sự công minh của pháp luật, bảo vệ chế độ, bảo vệ đất nước.”

Trong rất nhiều vụ án người cần được nhắc nhở là Thẩm phán chứ không phải là các luật sư. Đội ngũ luật sư Việt Nam hôm nay là những người có học, được đào tạo chính quy và hơn ai hết họ là người tuân thủ luật pháp rất nghiêm vì nếu không mảnh bằng của họ sẽ bị tịch thu, cuộc chơi kể như kết thúc.

Nhưng các Thẩm phán thì không.

Họ là ai? Đôi khi sự xuất hiện của họ khiến nhiều người ngỡ ngàng. Rất nhiều thẩm phán được tiến cử do đảng bộ mặc dù trên danh nghĩa họ được Bộ Tư pháp điều động, nhưng chỉ sau khi được đảng cơ cấu. Khả năng áp dụng luật vào từng vụ án của họ có thể nói mà không sợ nhầm là rất kém. Nhiều thẩm phán khi phát ngôn đã để lộ ra nhiều mặt bất cập về cả chuyên môn lẫn đạo đức.

Vụ mới nhất xử trung tá công an Nguyễn Văn Ninh 4 năm tù vì tội đánh chết công dân Trịnh Xuân Tùng tại Hà Nội là một thí dụ khác cho việc xử án theo chỉ đạo. Ai chỉ đạo chỉ là vấn đề thời gian khi cái ung nhọt trong ngành tòa án vỡ ra trước công luận.

Từ cái nhìn này không ai hy vọng một bản án có tính đột phá sẽ xảy ra cho gia đình anh Đoàn Văn Vươn. Ngay từ bây giờ người ta có thể đoán ra mức án của họ: Nặng nhất 17 năm tù giam cộng với ba năm quản chế, và nhẹ nhất một năm tù treo với hai năm quản chế.

Tiền phạt? Gấp 10 lần phạt công an Khánh Hòa vì lực lượng cưỡng chế rất nhiều người đang cần ăn phở.


Tác giả gửi cho Quê choa

(Bài vở gửi đăng QC là chủ kiến riêng của tác giả, không hẳn là chủ kiến của QC) 
 
 
 
____________________________________________________

Lí lẽ của một tên cường hào mới



LƯƠNG KHÁU LÃO

 
 
Rất nhiều người chúng ta, trong đó có các bạn trẻ, các thế hệ học sinh chỉ được biết sơ sơ khái niệm “địa chủ cường hào ác bá” qua sách vở, qua phim ảnh . Tôi sinh ra trong thế kỉ 20 cũng chỉ biết như vậy thôi.

Đại loại đó là thành phần giai cấp “ngồi mát ăn bát vàng, tước đoạt ruộng đất của nông dân bằng mọi thủ đoạn đen tối và tàn ác, đẩy họ vào hoàn cảnh bần cùng…” vì thế Đảng Lao động Việt Nam trước đây tức Đảng Cộng sản Việt Nam hôm nay phát động quần chúng “trí phú điạ hào, đào tận gốc , trốc tận rễ” rồi “tiến hành cách mạng thổ địa, tiêu diệt giai cấp địa chủ phong kiến” khiến bao nhiêu người chết oan trong cải cách ruộng đất. Thôi thì làm cách mạng giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, đôi khi”giết nhầm người anh em, người đồng chí của mình “ cũng chẳng sao. Nhận khuyết điểm, sửa sai lại được coi là bài học dũng cẩm trong phê bình và tự phê bình. Các vị rồi đều chết hết cả, chỉ để lại lịch sử và lịch sử sẽ phán xét công bằng .

Ấy vậy mà từ khi hoàn thành cách mạng giải phóng dân tộc , thống nhất đất nước, làm cách mạng xã hội chủ nghĩa đã hơn ba chục năm, hòa đồng cùng thế giới bước vào thế kỉ thứ 21 đầy hứng khởi . Nhân dân Việt Nam từng tự hào là “anh hùng trong đấu tranh và xây dựng”, là “tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa”, là “tấm gương cho các dân tộc bị áp bức và bóc lột noi theo” đã xuất hiện nguy cơ trở lại thời kì bị phong kiến đế quốc đô hộ cách đây hàng trăm năm , thậm chí hàng ngàn năm.

Nói có sách mách có chứng:

Nếu chúng ta không mạnh lên và không dũng cảm lên trước anh láng giềng phương Bắc thì các hiện tượng cắt cáp trên Biển Đông sẽ tiếp tục tái diễn, đường lưỡi bò sẽ không chỉ liếm hết Biển Đông mà sẽ liếm cả thềm lục địa 12 hải lí , liếm cả lên bờ khi họ không chỉ dạy cho Việt Nam một bài học nữa rồi rút quân mà sẽ lại đặt lên đầu lên cổ chúng ta ách đô hộ Bắc thuộc hàng ngàn năm nữa . Nhìn ảnh ngôi nhà của anh Đoàn Văn Quý ở Tiên Lãng Hải Phòng bị phá tan hoang sau vụ cưỡng chế có thương vong, sao trông nó giống cảnh thị xã Lạng Sơn và nhiều làng mạc thị trấn khác ở biên giới phía Bắc đến thế sau khi quân Trung Quốc rút đi năm 1979. Phải trút lòng căm thù lên kẻ thù như thế nào người ta mới có thể đang tâm phá trụi ngôi nhà hai tầng đang sống trong an bình như vậy

. Xin hãy hỏi những người lính Trung Quốc- những người nông dân Tỉnh Quảng Tây, tỉnh Vân Nam ô hợp bị đẩy ra trận, được cấp trên giải thích và kích động ra sao khi họ đốt phá các thành phố làng mạc của chúng ta năm nào. Lịch sử chưa xa lắm đâu, nó còn gần hơn cả cải cách ruộng đất kia.

Không biết lúc đó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Tiên Lãng bao nhiêu tuổi và có biết lịch sử Việt Nam đầy máu và nước mắt của đồng bào ruột thịt của mình hay không ? Nhưng lí lẽ của viên chủ tịch này đưa ra khi bào chữa cho việc “phá nhầm”ngôi nhà bị cưỡng chế là vì nó là nơi anh em Đoàn Văn Vươn cố thủ chống lại người thi hành công vụ thì có gì khác lí lẽ của bọn xâm lược phương Bắc năm 1979. Nếu cứ lập luận như vậy thì sao Hiền không ra lệnh phá trụi cả rừng cây và ao đầm rộng tới 4o ha mà gia đình họ Đoàn đã khai phá, đã ngăn đê lấn biển làm giẩu cho quê hương Tiên Lãng từ chục năm nay vì trong đó vẫn còn hai tên “giết người”lẩn trốn !, để bắt cho được thủ phạm, để cho hả giận khi chúng bay mượn danh người dân bị ức hiếp dám chống lại chính quyền nhân dân mà tao làm đại diện !

Không biết năm 1973 khi huyện Tiên Lãng cho anh Vươn và nhiều hộ dân Tiên Lãng thuê đất hay giao đất thì Lê Văn Hiền làm gì, đã là cấp ủy chưa, là Phó chủ tịch chưa . Liệu anh ta có thuộc các điều luật, điều lệ vô cùng phức tạp và luôn biến động theo thời gian về đất đai hay không ?. Và ngay cả hôm nay, khi đứng trước hàng núi câu hỏi của các nhà báo , của các nhà chuyên môn, các nhà chính trị trong đó có cả cựu lãnh đạo Đảng và Đất nước , anh ta có thức đêm ngồi đọc lại các điều luật để trả lời khi đứng trước vành móng ngựa hay không hay lại trả lời hết sức chung chung “Chúng tôi thực hiện đúng Luật đất đai” mà chẳng biết nội dung cái Luật này mô tê ra sao

Làm việc với “cái thằng” vừa ngu vừa dốt lại vừa ác thật khó chịu có phải không các nhà báo . Xin các anh cứ coi như nó là “thằng cường hào mới” của thế kỉ 21 vậy .

Có thể nó không bỏ thuốc phiện hay rượu lậu vào nhà dân để bắt tù người ta rồi lấy cớ chiếm ruộng đất của người nông dân biến nó thành cánh đồng thẳng cánh cò bay . Nhưng nó mưu mô và thâm độc hơn nhiều khi nhân danh Chính quyến , khi câu kết với người em trai là chủ tịch xã để trên tung dưới hứng . Lấy danh nghĩa thu hồi đất đai cho thuê quá thời hạn mà lại chây ỳ làm nghĩa vụ đóng góp cho nhà nước – đúng quá rồi còn gì, làm một “nhát” thu hồi cả đất giao, đất thuê và đất lần biển của người dân bằng biết bao mồ hôi , nước mắt và cả sinh mạng nữa thì thật thâm hiểm, độc ác còn hơn cả bọn đại địa chủ cường hào ác bá ngày xưa .

Đất đai thu hồi sau đó để làm gì?

Sẽ có những người chủ mới đến tọa hưởng công lao khai sơn phá thạch của anh em nhà họ Đoàn mà bóng dáng của “Nhóm Lợi ích” không chỉ thấp thoáng mà đã hiển hiện rõ ràng trong lời nói, trong việc làm của hai anh em Lê Văn Hiền, Lê Văn Liêm

Viết đến đây bỗng nhớ lời răn dạy của cha ông xưa

Con ơi nhớ lấy câu này/ Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan

Hội nghị khóa 4 Trung ương Đảng nhiệm kì thứ 11 đã cảnh báo nguy cơ thoái hóa biến chất trong cán bộ , đảng viên nhất là những người giữ cương vị lãnh đạo . Đây không phải là lần đầu tiên Đảng ra nghị quyết về vấn đè này . Nhưng đây là thời điểm chẳng thể đặng đừng khi thù trong giặc ngoài có thể cấu kết với nhau hòng xóa sạch các thành quả của cách mạng mà điều quan trọng nhất là xóa sạch trơn –phủ định sạch trơn, từ những người cộng sản hay dùng- niềm tin của người dân đối với Đảng

Mất nhà có thể xây laị, mất đất có thể giành lại nhưng mất niềm tin là mất tất cả . Vì thế mong Đảng hãy lấy vụ Tiên Lãng làm điểm để tiến hành chỉnh đốn Đảng . Không chỉ hô hào bằng các khẩu hiệu mà bằng hành động đi các đồng chí. !

Tôi suy nghĩ mãi khi dùng chữ mong mà không dùng từ khác bởi vì trong lòng tôi vẫn còn tin Đảng, vẫn còn yêu Đảng. Hy vọng niềm tin yêu đó vẫn còn nếu Đảng nói mà không làm một lần nữa .


Tác giả gửi cho Quê choa


(Bài vở gửi đăng QC là chủ kiến riêng của tác giả, không hẳn là chủ kiến của QC)