Tuesday, April 9, 2013

ĐẠI VIỆT TÀN THƯ


Đại việt tàn thư

dao-tuan-5-300x199TDN: Nhân việc học sinh phổ thông đồng loạt xé đề cương và căm thù sử họcMột góc nhìn khác xin giới thiệu một cách viết sử đọc không thể xé qua bài “Đại Việt tàn thư” của Đào Tuấn. Viết được 3 kỳ thì dừng. Nghe đâu đợi lúc về hưu lão sẽ viết tiếp.
NQL: Giá Đào Tuấn bền gan viết đến bây giờ thì Đại việt tàn thư chắc chắc sẽ được vồ vập như Bên thắng cuộc của Huy Đức hay Đại vệ chí dị của Người Buôn Gió. Tiếc thay tiếc thay!

Đại việt tàn thư 1

Tháng Mười 8, 2010
Ngày Ất Dậu, tháng Ất Dậu, lũ lớn ở miền Trung. Dân tình mấy chục người chết đuối. Có đập chặn sông là Hố Hô bị gỗ lao, nước đánh đến suýt vỡ. Ở biển Hoàng Sa, ngư dân bị tàu lạ, của nước lạ bắt giữ tống tiền. Triều đình cử sứ giả cầm loa kịch liệt phản đối, một mặt vận động chúng không nộp tiền ngõ hầu tránh mắc mưu kẻ lạ. Dân chúng nhân đó mới thưa lại là vẫn còn cả trăm ngư dân vẫn đang bị bắt. Ở núi Sóc, kéo màn tượng đài Thánh Gióng, nghe nói cả người cả ngựa đều có trái tim ở trong ngực, khóa bằng mấy lần cửa sắt đề phòng ngón “bích hổ du tường” của phường đạo trích. Có kẻ sĩ bàn rằng lo thay việc cả trái tim đức ngài lẫn trái tim loài khuyển mã đúc cùng một khuôn. Há chẳng phải phạm thượng lắm ru. Nhân chuyện ngựa sắt, Tể tướng nước Việt bèn có cho phép mệnh quan của triều đình được thêm tiền mua ngựa. Mỗi ngựa bằng cả ngàn trâu.
Ngày Đinh Hợi, Thái Thú Hà Tĩnh là Nguyễn Thanh Bình cưỡi ngựa che lọng mặc phẩm phục màu trắng đi… cứu dân. Cựu thần Lê Trung và học sĩ Nguyễn Quang A cùng dâng sớ xin trảm Bô xít ở Tây Nguyên. Sớ viết: Trước thì ở Buffalo creek xứ Cờ Hoa xảy họa bùn xám.Vừa nghe đập hồ chứa bùn đỏ Ajka, xứ Hoa Hồng bị vỡ. Cả muôn vạn khối bùn đỏ tràn ngập 3 châu, 40 ngàn thước. Bùn đỏ lấp sông các con sông Rába, Danube.  Thảm họa âu cũng là từ việc đào Bô Xít mà ra. “Việc trảm thủ tên Bô xít bằng…cẩu đầu trảm sẽ là việc khó chưa từng có trong sử kinh tế Đại Việt. Triều đình hãy dùng cảm và trách nhiệm đối với vận mệnh của sơn hà xã tắc và 87 triệu con dân. Thà chịu tổn thất còn hơn để lại hậu họa khôn lường cho mai sau”. Tấu xong để đó vì chuyện trăm sự bận của triều đình.
Ngày Mậu Tí, Mõ sĩ là Hữu Khá chụp được hình đôi bàn tay thò lên từ mái ngói kêu cứu. Có kẻ học trò là Trần Ngọc Trung quyết rằng: miền Trung chẳng còn gì ngoài nước. Dân chúng thò tay vẫy không phải để xin cho ra Tràng An dự đại lễ mà chỉ để”Cho xin gói mì tôm, sắp chết vì lả rồi”. Ở Thăng Long, Thái thú Thăng Long Nguyễn Thế Thảo dán cáo thị cấm dân không được nói bậy, chửi thề, cấm không cho cởi trần… cho đến hết Đại lễ.
Ở trang An Biên, còn gọi là Hải tần phòng thủ, có vị giáo sư đứng trên một cái bục cao khoe giọng chửi hơn một khắc. Đám học trò lấy làm thú vị lắm bèn ghi âm đưa lên mạng. Quan đốc học nghe tin liền phán: Giáo sư bị bẫy. Thế là Đại từ điển tiếng Việt có thêm một từ mới: “Bẫy thầy”. Ở phủ Lai Châu, hình quan Phong Thổ phát hiện tới 20 giáo sư dùng bằng giả.
Dịch sốt chảy máu lây ra 64 châu phủ, 8 vạn nạn nhân nhiễm bệnh, chết mất 59 người đủ cả già trẻ lớn bé.
Bộ Thương dâng biểu kêu tháng Ất Dậu này vẫn sẽ thiếu điện, vì thiếu nước. 750 ngàn tấn xăng dầu và 2 triệu khối khí lên mùi ở Dung Quất. Tổng quản đào dầu là Trần Đình Thực bấy giờ nói rằng đấy là do dân dùng ít đi một phần mười, lại chối không có chuyện hoa hồng hoa huệ gì cả.
Sử gia Lê Chưa Hưu bàn: Dung Quất ít năm trước đã được dồn tới 3 tỷ quan tiền Obama. Tốn kém thế mà cứ hư lên hỏng xuống, có lúc tới 2.800 sự cố. Dân chúng mồ hôi nước mắt làm được đồng nào đem mua xăng dầu nước ngoài đồng đó, thế mà cả triệu tấn để thối trong kho há phải là phí phạm tiền của, sức dân lắm ru. Có học sĩ là Trà Sơn nói rằng chuyện thối xăng âu cũng là từ chuyện độc quyền mà ra. Triều đình giao cho nha Đào dầu chỉ việc móc dưới biển lên mà bán nhưng Trần Đình Thực bấy giờ chỉ cho con cháu chút chít họ PVN của mình được mua để bán lại hưởng hoa hồng. Chữ tâm của bọn nha lại hiếm đến thế ru!
Giờ ngọ hắc đạo, ngày Sửu, nhằm ngày thứ 6 của Đại Lễ. Thần Kim Quy nổi ở hồ Lục Thủy. Dân chúng Tràng An đổ xô nhau đến xem. Có kẻ học sĩ họ Hà nói phao lên rằng: Điềm lành, điềm lành.
Một khắc sau đó ở Mỹ Đình thôn xảy vụ nổ lớn thần người cùng kinh động.
Các Mõ mạng 2 khắc sau đưa tin nổ kho pháo hoa bắn nhân ngày đại lễ, 3 khắc sau gỡ xuống, 2 giờ một khắc sau lại đưa lên. Các mõ sĩ hăng hái xuống Mỹ Đình thôn đều bị cấm quân ngăn cả lại, thu giữ cả mõ lẫn loa. Tối đó, Hình quan Thăng Long bấy giờ họ Nguyễn Đức tên gọi là Nhanh cho dán cáo thị rằng: Đó là tai nạn đáng tiếc. Tối đó 30 ngàn dân chúng vẫn tổ chức múa may ăn mừng chỉ cách đó mấy sải tay.
Lời bình của sử gia Lê Chưa Hưu: Năm Giáp Ngọ, Chinh Tây Đại tướng Quân Nguyên Giáp Võ Hầu đã đánh trận A1 bằng hỏa pháo ngàn cân. Kẻ đóng vai Kinh Kha Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn giật nụ xòe là Nguyễn Văn Bạch 50 năm sau còn nhắc lại rằng: Đồi A1 bị xé toạc, hầu hết tinh binh Phú Lãng Sa tử trận, vài kẻ sống sót còn lại thoi thóp vì bị sức ép. Quân Phú Lãng Sa ở những ngọn đồi kế bên sợ đến tim đập chân run, té cứt té đái mà rằng: Việt Minh quân có bom nguyên tử mới phá được đồi A1 nên sợ hãi kéo ra hàng cả…Huống chi ở Mỹ Đình, những hai ngàn cân thuốc nổ có khác gì quả bom nấm ở xứ Phù Tang. Cột khói cao gấp 3 các tòa 15 tầng, tiếng nổ kinh động đến cả quỷ thần, chứ nào phải quả pháo tép dân chúng vẫn thường đốt trộm mà bảo đấy là thử pháo hoa, mà nói có thể bịt tai che mắt dân chúng.
Sử gia Ngô Liên Thiên bàn: Thần Kim Quy nổi nhằm ngày 1, tức thì ở miền Trung xảy bão lũ, dân chúng 80 người chết đuối. Ngày 6, Thần Kim Quy vừa nổi thì chỉ một khắc sau đó lại 4 nhân mạng chầu trời. Ô hô, ai tai. Thế thì phải xem lại điềm thần là phúc hay họa. Chuyện tước loa, đoạt mõ của các mõ sĩ lạ là đã không phải hiếm. Bảo rằng bọn cấm quân ăn cơm cục, uống nước đục mới hành xử như thế. Lại hỏi sự đó ở đâu mà ra? Xưa ở nước Thổ có kẻ văn sĩ viết chuyện cắt Amidan qua đường hậu môn để nói Mõ xứ đó miệng bị dán keo 502. Xứ mình Mõ đưa tin nhanh một thì gỡ xuống nhanh mười. Thế thì phải cắt Amidan theo đường nào đây! Những kẻ buôn bán Thăng Long nhân chuyện đó mới tăng giá phéc mơ tuya lên ào ào.
Ngày Dần, nhằm giờ Hoàng đạo, Triều đình họp tại Thăng Long nói sẽ bàn đến chuyện nhân sự. Các vị mệnh quan sau đó lần lượt tiến hành bỏ thùng góp ngân lượng cho thảo dân ở miền Trung, có quay Tivi. Nhân chuyện góp ý cho bản chỉ, có vị nguyên thượng thư Hữu Thọ tấu rằng: Thiếu gián quan có trách nhiệm. 11 lần tuần thú vẫn lọt lưới thằng giặc Vinashin há có thế nói là kỷ cương?! Phải xem người đứng đầu có muốn lắng nghe những ý kiến phản biện trung thực không. Lại bàn: chống tham nhũng không được là do tham nhũng nằm ngay trong cơ chế, đó là cơ chế nuôi dưỡng chứ không phải cơ chế đẩy lùi. Dân tình nghe thế biết vậy chứ đã ai nhìn thấy mặt cơ chế là đứa mồm ngang mũi dọc thế nào. Một vị cựu thần khác là Đào Duy Quát, trước nổi tiếng với vụ “cô đánh máy”, thì phàn nàn: Dân chúng chưa có quyền bãi miễn các đại biểu không làm tròn lời hứa với dân. Lại nói: Cần có quy chế để cán bộ từ chức và buộc phải từ chức như cựu thần Lê Đức Thọ đã nói, làm sao để cán bộ lên được nhưng cũng xuống được”.
Lê Chưa Hưu bàn: Trước có bậc thượng thư là Vũ Đình Lộc ngày còn ngồi mé hữu triều chính, miệng vẫn bị khâu, đến khi lui về ở ẩn, đuổi gà cho vợ bỗng dưng mới lại biết nói. Ngẫm ra, làm quan xứ mình khi đương chức có tiền hô hậu ủng, kẻ thưa người gửi, kẻ cúi người lê thì lại không nói được. Thủ hỏi những gì đã phéc mơ tuya miệng họ lại vậy. Âu cũng là cái khổ của bậc làm quan. Nếu ai có quyền cũng có thể vì dân thay vì chém gió chém bão há phải là dân được nhờ lắm ru.
Có con buôn là Vũ Văn Đồng bỗng mời lại tội quan là Nguyễn Việt Tiến làm mưu sĩ làm đường Hòa Lạc- Hòa Bình trị giá tới 60 ngàn tỷ quan tiền.
Có ngựa lưu tinh về báo ở miền Trung, đã chết mất 80 nạn dân. Bấy giờ, nhân có kẻ học trò là Trương Duy Nhất can rằng:Không có đất nước nào lại đi nhảy múa hò reo, bắn pháo hoa làm lễ hội giữa lúc hàng chục vạn ngôi nhà đang chìm trong lũ, gần trăm người chết và hàng vạn sinh mạng đang cầu cứu.”, Thăng Long quận Vương là Phạm Quang Nghị, người miền Trung liền ra cáo thị rằng: Bỏ chuyện bắn pháo hoa ở Tràng An để chuyển tiền cứu nạn dân miền Trung. Dân bấy giờ đồng tình lắm.
Ở Sài Gòn, quan đốc hóa ra cáo thị xử phạt chuyện hở trên lộ dưới của hai ả đào ca là Hà Anh và Bebe Phạm 11 triệu quan tiền. Hai ả này, kẻ đã vô tình lộ nguyên cặp nhũ hoa, người khoe nguyên cái quần chíp trắng trong đêm Diamond Night. Có kẻ hủ nho sau đó bàn rằng Luật của ngành đốc hóa là cấm cái váy chứ đâu phải cấm người mặc. Lại lo chuyện hai ả sẽ cãi nhau bên nặng bên nhẹ: Cái nhũ hoa hở nguyên hai cục thì bị phạt nhẹ vì từ cái váy “được kiểm duyệt”. Còn cái mảnh chíp bằng cái dép tông thì lại bị nặng vì ở trong cái váy “chưa được kiểm duyệt”. Chao ôi. Không lẽ trước giờ chào dân chúng, bọn ả đào sẽ phải ăn mặc để các quan chức đốc hóa kiểm duyệt?! Đốc hóa thế là thành chuyện duyệt váy ư?

Đại Việt tàn thư 2

Tháng Mười 16, 2010
Nhằm ngày Tân Mão, Thăng Long có hội nghị bàn chuyện phát triển bền vững kinh đô. Có nữ học sĩ là Đỗ Thị Minh Đức bàn rằng chuyện hỏi dân thực ”làm chỉ để mà chơi“. Hội nghị lớn, liên quan đến vận mệnh kinh đô như vậy nhưng đến khi các vị học sĩ, trí giả lên tiếng thì các vị thân làm mệnh quan triều đình to nhỏ lớn bé đều đã bỏ về phủ. Thế nên Học sĩ Phạm Quang Anh tấu rằng: Nếu quy hoạch là ý chí của quyền lực như lời Thượng thư Nguyễn Hồng Quân, thì đương nhiên sẽ được thực thi bằng văn hóa quyền lực, văn hóa nhiệm kỳ. 35 năm từ thống nhất sơn hà, triều đình đã quản lý và phát triển Thăng Long ra sao? Hay chỉ làm cho kinh đô  ngày càng phát triển kém bền vững hơn? Thẳng thắn mà nói, bản quy hoạch đang thực hiện, gọi là tầm nhìn 2050, nhưng là tầm nhìn không quá… lỗ mũi“.
Bản quy hoạch Thăng Long bị dân chúng kêu ca suốt mấy tháng ròng, vì trong đó không có ý dân. Có kẻ lớn miệng nói Thăng Long giờ có khác gì một ngôi làng man di nham nhở!
Ngày Quý Tỵ, hoàng đạo, dân chúng ở Minh Hóa sau cả tuần bỏ làng trốn thủy tặc trên lèn Hang Voi bỗng đồng loạt mắc bệnh lạ: Đít chảy nước, đau con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái. Có kẻ nạn dân than rằng “Đời tui gần 70 tuổi rồi mà chưa thấy trận lụt mô to như năm ni”. Quảng Bình xin ngựa xe mãi không thấy đâu. Kẻ sĩ là Nguyễn Thế Thịnh kêu lên rằng: Miền Trung sau lũ rơi tiếp vào cơn lũ mì tôm. Dân tình ăn phải hỏng hết cả ruột non ruột già.  Xin đừng mưa mì tôm xuống nữa.
Ở Mai Dịch thôn, nha lại tổ chức yến lớn ba trăm người. Có kẻ mõ sĩ là Nguyễn Đức Tuyền dâng sớ hỏi rằng: Bữa tiệc Búp-phê trên nước mắt nạn dân? Sớ dâng lên rồi mất tăm mất tích. Dân chúng nhủ rằng một bữa yến nhỏ đâu có sánh được với Đại lễ 10 ngày. Bảo rằng tiệc 300 người là búp-phê nước mắt thì Đại lễ là búp-phê trên xác của 85 nạn dân chết trôi ư! Bấy giờ Thái thú Thăng Long là Nguyễn Thế Thảo dán cáo thị rằng Đại lễ đã thành công, đạt mục tiêu trang trọng, hoàng tráng, ấn tượng. “Nếu ai đó nói rằng công tác tổ chức đại lễ còn hạn chế thì đó là do nhận thức chưa tốt”.
Bấy giờ đang tiết hàn lộ, dịch giá cả xảy ra khắp nơi.
Ngày Ất Mùi, nhằm 12-10 Tây Lịch, sau cựu thần Nguyễn Trung và học sĩ Nguyễn Quang A dâng sớ, 3 sĩ phu là Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn và Nguyễn Thế Hùng đồng dâng biểu xin ba việc: Dừng dự án Bô xít ở Tây Nguyên. Đưa hỏi trước Hội đồng nguyên lão. Cho dân cùng được bàn. Biểu viết: Việc khai thác tài nguyên của đất nước, trong đó có bô xít, là việc làm cần thiết, nhưng đó không thể là việc làm bằng mọi giá. Lại dẫn chuyện nước lớn trút ô nhiễm sang Phi châu, triều đình Úc Đại Lợi dừng dự án nước Tàu làm chứng. Biểu này được đưa lên mạng vận động chữ ký và chỉ sau 4 ngày đã có tới bảy trăm người công khai danh tính cùng ký tên điểm chỉ.
Bộ Thương bấy giờ mới tức tốc trát văn thư đòi kiểm tra thiết kế các hồ chứa bùn đỏ ở Tây Nguyên. Tổng quản đào xúc thưa rằng: Hồ ở Đại Việt ta an toàn hơn ở nước Hung Gia Lợi. Nó thì ở đồng bằng, be bờ đắp đê như đê sông Cái, ta thì ở trong thung có núi cao vây bọc. Học sĩ Nguyễn Đình Hòe bấy giờ dâng biểu tấu rằng bùn đỏ ở Tây Nguyên có khác gì mái nhà ở trên cao. Nó mà vỡ ra thì có khác gì lũ dữ. Lại gẩy bàn tính mà nói cứ ngàn cân alumin sẽ thải ra ngàn cân rưỡi bùn đỏ. Ở Nhân Cơ, tính rằng sau 15 năm làm bô xít thì lượng bùn đỏ sẽ là 9 triệu khối, tính cả Tân Rai thì sẽ có tới 90 triệu khối treo ở trên mái nhà. Lại có kẻ sĩ họ Nguyễn ở xứ Quê Choa nói rằng: Rà soát là phải rồi. Đang khi thảm hoạ bùn đỏ ở Hung Gia Lợi râm ran thế giới, mình đánh bài lờ mô được. Phải rà soát. Nhưng rà để mần chi? Một là rà để tiếp tục mần, hai là rà để ngưng. Đúng rứa. Không phải chỉ mới nghe người ta bị thảm hoạ mà mình vội vàng ngưng. Cũng không thể phớt lờ những cảnh báo đầy thuyết phục của dân, ai nói cứ nói choa mần cứ mần. Cho nên phải rà. Lại than: Chưa rà mà đã bảo hồ bùn đỏ của Đại Việt ta an toàn hơn. Chưa rà mà phó tể đã có chỉ cho Lục bộ làm đường tây Bảo Lộc để chở Bô xít. Rứa là mần chớ rà cái chi hè?!
Danh tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, từng 15 năm làm đại sứ bên Tàu, bấy giờ mệt nặng, cho người viết tấu can đào Bô xít Tây Nguyên.
Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Dịch Chernobyl đỏ với triệu khối phá đê tràn xuống tàn phá đất đai, đồng cỏ và những dòng sông xứ Hung Gia Lợi. Có đứa con buôn nói bùn đỏ đâu có độc hại gì. Nói thế khác gì bảo các đám mấy phóng xạ Chernobyl không thể vượt ra khỏi nước Uy Kiên. Nói rồi có dám xuống bùn đỏ đó mà tắm không. Hung triều nói rằng đó là thảm họa môi trường vô tiền khoáng hậu mất cả năm với mấy chục triệu quan tiền Obama may ra mới được lại như cũ. Thấy dịch ở xa nguy thế mà nói Đại Việt ta không lo, chưa xem lại mình đã nói yên dân, không lo xảy sự cũng là mũ ni che tai, ếch ngồi đáy giếng vậy.
Sử gia Lê Liên Thiên bàn: Biểu tấu của 3 vị sĩ phu một canh giờ sau đã có 25 người hưởng ứng, 4 ngày sau đã 700 kẻ tham gia. 700 kẻ đó có các vị học giả, có những bậc sĩ phu. Có thần y, có học sinh, và các vị cao tăng trước vẫn ẩn mình. Lại có người cấy hái, có cả những kẻ ngồi lê. Huống chi khai quốc công thần là Nguyên Giáp Võ Hầu đã hai lần dâng sớ can triều đình. Âu cũng là dân chúng vậy. Thầy Mạnh Tử có câu: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Dân là quý, sau mới đến xã tắc, vua thì xem nhẹ). Nguyễn Thái Tổ Nguyễn Sinh Cung cũng nói: Trong bầu trời không có gì quý hơn nhân dân…700 lời tấu há có thể so với 87 triệu dân nhưng lại vì thế nên lấy làm lo hơn mừng. Việc mừng là còn có 700 người nói lời trung ngôn. Dân có nói thì triều đình mới biết được ý dân. Cái lo là nên hỏi vì sao 87 triệu dân im lặng. Dân không nói là tán đồng với chuyện đào Bô xít hay họ không biết, hay biết mà không quan tâm, hay quan tâm mà không dám nói?! Việc dù lớn dù nhỏ liên quan đến dân chúng, đến vận mệnh quốc gia mà dân đã không nói thì nên lấy làm mừng hay lo đây!
Từ chuyện Chernobyl đỏ, Thượng thư bộ Công nhân đó liền dán cáo thị rằng các đập thủy điện giờ cũng phải lập báo hiện trạng an toàn.
Giờ Mão, Lụt ở miền Trung tràn vào phủ Gia Định. Trong nửa khắc, nước dâng cao gần 1 thước ta tràn từ sông vào thành và tồn lưu ở đó trong suốt 7 ngày. Hòn ngọc Viễn Đông đã dụng tới 750 tỷ quan tiền để chống nước nhưng tiền của càng đổ ra, càng thấy lụt. Triều đình chuẩn cho Gia Định phủ 40.380 tỷ quan tiền để xây 60 vạn thước cống. Kẻ có tiền của xây nhà đắp thềm cho thực cao. Kẻ nghèo hèn cũng cố trăm gạch xây bậc chắn ngang cửa. Càng dựng nhà cao lại càng lụt sâu. Nữ quan là Phạm Phương Thảo than rằng cả thành đang bị nhấn chìm, ngập từ nhiều điểm ít năm trước giờ đã ngập rộng đến chỉ còn một điểm. Đó là ngập cả tòa thành to xác nhất nhì đất Việt. Gia Định bấy giờ có 700 tuyến sông, kênh, rạch 100 ngàn thước chiều dài. Nhưng nhiều sông đã bị lấp bỏ. Rạch Ông Kích bị lấp 45 ngàn thước để xây tòa phủ Phú Mỹ Hưng. Kênh Tham Lương bị chiếm 1.500 thước. Có lời tấu rằng cứ cái cách dung dưỡng cho nạn tùng xẻo này thì các tòa dinh phủ mới sẽ nuốt gần nửa số kênh mương.
Sử gia Lê Chưa Hưu bàn: Núi thì cao, sông thì rộng, đó là lẽ tự nhiên. Năm Mậu Dầu, danh tướng Nguyễn Hữu Cảnh được cử làm Thống suất vào kinh lược xứ Đồng Nai, lập phủ Gia Định. Đất đai bấy giờ mở ra được ngàn dặm, dân cư thêm được 4 vạn hộ. Thế mà Gia Định phủ giờ có tới 80 vạn dân. Mới nói người đẻ còn hơn sức ngựa chạy. Chuyện ngập ở phủ Gia Định nay đã thành chuyện thường như ăn cơm uống nước vậy. Hỏi sao càng đổ nhiều tiền của càng ngập. Vì tòa thành khổng lồ có cả chục vạn phủ đệ nguy nga, thang gác chọc trời, kỹ viện khắp nơi như những núi cao, nhưng trăm cái mương nước thì nay lấp một tí, mai chiếm một tẹo có khác gì chặn sông lấp cống. Một kẻ tiểu học sinh cũng nhìn thấy, cũng tính được mấy cái mương tí tẹo bằng bàn tay đó đến 80 vạn bãi đái còn không chịu nổi. Huống chi 500 ngàn khối nước bẩn được đổ ra mỗi ngày.
Triều đình mở hội lớn ở Mỹ Đình, thượng thư bộ binh của 9 nước đến dự. 7 nước đã nói về Biển Đông dù cái lưỡi bò Trung Quốc không nhắc đến dù chỉ một chữ.
Ở thành Thăng Long, có ả ti tiện đang đêm cởi váy tắm trần ở hồ Lục Thủy. Nhân chuyện đó, có kẻ mõ sĩ mới hỏi ả đào rằng:Nếu sau này, nàng có một đứa con, nàng có cho con xem hình khỏa thân của mẹ nó không? Ả đáp: Có con, tiện thiếpvẫn tự tin cho con xem hình khỏa thân vẽ cơ thể của mình. Ở đây, thiếp nhìn nhận sự việc theo góc độ nghệ thuật chứ không phải hình thức đùa giỡn để phải lo lắng.
Ở phủ Gia Định, lần thứ 4 hố tử thần xuất hiện ngay giữa Thành Đô.
Ngày Đinh Dậu, Bộ Lễ gửi công hàm đến sứ quán Tàu nói về chuyện 9 ngư dân. Ngày Nhâm Thìn, ngay trước hôm Đại lễ, nước Tàu nói đã thả 9 ngư dân Việt. Đến ngày Dậu đã được 5 ngày mà chưa thấy đâu. Bấy giờ đã hơn một tháng ngư dân bị bắt. Ở Chí Lợi, 33 phu mỏ được cứu sau khi bị lấp dưới đất 68 ngày. Chí Lợi Hoàng Đế bấy giờ là Pinera không tiền hộ hậu ủng cờ vàng phướn ngọc giáp binh rợp trời, bỏ cả nghi thức thiên tử, thân xuống tận miệng hầm đón nạn dân.
Ngày Mậu Tuất, miền Trung lại có mưa lũ lớn.
Thái thú Ninh Bình là Đinh Văn Hùng bị cách chức đuổi về quê.
Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Hồi đầu năm Canh Dần, nhân Ninh Bình mở hội đồ cổ, thái thú Đinh Văn Hùng mới mang trống đồng ra khoe. Có kẻ tố rằng đó là đồ của phường đạo chích. Triều đình bấy giờ đã cử nha lại phủ giám quan đi kinh lý ở Ninh Bình sau mới biết đến chuyện cậy thế ỷ quyền lấn việc làm dân tình oán thán. Quyền chức thái thú đâu có nhỏ. Cũng chỉ một chữ tham mà ra. Ninh Bình là đất cố đô mà một ngày mất luôn cả bộ tam đa đâu phải là điềm gở của đất ấy. Là vì người cả đấy thôi. Lại nhìn sang Tổng quản Sabeco họ Văn tên gọi Thanh Liêm. Một bước lên xe, hai bước xuống ngựa, gia sản ức vạn, giàu có sang trọng đã đến tột cùng. Thế mà vẫn dùng tiền ngân khố mua chiến mã Bentley đến 5 tỷ quan tiền. Lại thông đồng với bọn nha lại để được cái lọng xanh 80B-6986 giả danh mệnh quan triều đình. Đâu phải chỉ sĩ diện hão. Há chẳng phải róc tiền của dân ư. Một ngày đuổi 4 viên tướng, hăm mấy mệnh quan hoặc vì kháng chỉ, hoặc quá tham lam là bởi cái nghiêm của triều đình, cũng vì các bậc phụ mẫu giờ tìm đâu chả ra sai phạm. Cho nên, phàm việc gì mà quá mức không bao giờ không hỏng.

Đại Việt tàn thư 3

Tháng Mười 20, 2010
Ngày Kỷ hợi, 13-10 Tây lịch, sao Ngọc đường sáng ở phía đông, Công thương phòng có biểu tấu rằng bọn thương nhân đã tăng giá sữa tới 16 lần trong 3 năm qua. Có đứa bé bị bỏ chết trong thùng rác ở Tây Đô. Sư thầy chùa Như Lai thương lắm mới đặt tên là Thiện Minh, lại cho pháp danh là Huệ Thông, cho an vị tại tầng trệt tháp cốt, bên cạnh di cốt của một sinh linh khốn khổ khác là Nhân Ái. Bấy giờ Thiện Minh chỉ hưởng dương vừa đủ 24 canh giờ.
Cò bay rợp trời bên sông Trà Khúc.
Hương Sơn huyện, xứ Hoan Châu xảy ra trận lũ lớn trăm năm mới có. Vỡ dập Khe Mơ, thấy lòi lên một tảng đá lớn bằng con voi. Trong hai giờ một khắc, lũ vượt cao đến ngọn tre, sông Ngàn Sâu có sóng thần, 3 vạn nóc nhà, dân chúng 22 xã chìm trong lũ dữ. Châu Bố Chính, sông Giang cũng nổi sóng lớn, 5 vạn nạn dân phải chạy loạn.
Hố tử thần lại xuất hiện ở Nguyễn Du phố, Gia Định phủ.
Ở Đông Giang, xứ Quảng, dân chúng vượt sông, đánh đu với thủy thần khổ ải lắm. Có kẻ mõ sĩ họ Trương tên gọi Duy Nhất đưa ngựa lưu tinh đến báo có được 3 tỷ quan tiền ông Cụ xin Đông Giang nhận để xây cầu cho nạn dân. Huyện quan Đông Giang là Đinh Thái Long bấy giờ khiếu bận dự yến kỷ niệm, không muốn nhận. Trẻ con Phú Mưa thôn bấy giờ có câu hát đồng dao rằng: Dân có cần nhưng quan chưa vội/ dân có vội dân lội dân sang.
Lê Chưa Hưu bàn rằng: Huyện quan Đinh Thái Long bấy giờ đã có chỉ đưa về Thừa Tuyên Quảng Nam làm cứu trợ quan của Mặt trận cơ quan. Thái thú Quảng Nam cất nhắc là thấy ông có lòng thương dân chăng. Nào phải như thế. Khi ngựa lưu tinh về báo ông còn đang bận dự yến kỷ niệm, sau nói là bận họp, rồi lại bận dự yến chia tay. Cái bận, việc thăng quan tiến chức kíp có cần như “cái bận Sông Voi” với 25 nóc nhà 200 nhân mạng mỗi ngày vẫn phải đem thân xác ra cúng thủy thần? Làm quan như vậy há có thể coi mình là Osin của dân?
Nguyên Phó vương Nguyễn Thị Bình, Học sĩ Nguyễn Văn Hiệu, Tướng công an Lê Văn Cương, học sĩ “Nobel toán học” Ngô Bảo Châu và cựu thần Phạm Minh Nhị đồng ký tên điểm chỉ vào bản kiến nghị dừng Bô xít. Tâm thư của Cựu Thái thú An Giang Phạm Minh Nhị viết: Trước tôi nghĩ rằng có mấy ngàn chữ ký thêm nữa và thêm bao nhiêu tên tuổi lớn hơn nữa cũng không thể làm tăng thêm tính thuyết phục vốn có của sự việc mà thật lòng thì ai cũng biết. Còn nói nếu những phân tách của kiến nghị thiếu tính thuyết phục, không lay chuyển được “quyết tâm lớn” thì nó lại là ngoài tính khoa học và thái độ trách nhiệm của chủ trương. Tôi và gia đình luôn nhắc trong các bữa ăn, mỗi sáng đọc báo ta rất kỹ. Bởi vì hai nơi khai thác bô-xít ở ngay trên đầu mấy chục triệu dân Nam bộ, nhất là Đồng Nai và Thành  phố Hồ Chí Minh, nơi không chỉ có đồng bào, đồng chí mà còn có con, cháu là máu thịt của tôi. Ngủ ngon sao được?!. Nghe ông đại diện cho chủ đầu tư nói cứng tôi không tin. Có ai chịu trách nhiệm về chủ trương và hành động của mình từng gây thiệt hại cho đảng cho dân mà bị trừng phạt hồi nào đâu. Cho dù ông có lấy cái mạng của ông ra bảo đảm!. Bởi một cái mạng của ông làm sao bằng hàng chục triệu cái mạng và một đời của ông làm sao dài bằng di hoạ từ bùn đỏ chứa các hoá chất xử lý trong quá trình tuyển quặng để lại dài lâu trong môi trường và trong cơ thể con người đến mấy thế hệ?
Sau tâm thư của cựu thần Phạm Minh Nhị, bản tấu xin thôi dự án Bô xít- Tây Nguyên từ nay gọi trong sách này là “Thỉnh nguyện thư”. Thỉnh nguyện thư bấy giờ đã một ngàn hai trăm chữ ký, được treo đủ năm ngày ở Ba Sàm quán, bảy ngày ở Bô xít viện, nhưng không được nhắc một dòng trên chính sử. Các mõ sĩ sợ cái vạ Lưu Hiểu Ba chăng!
Ngày Mậu Tuất, nhân vị tam bảo là Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc cử tri, có thảo dân họ Trương tấu lên rằng đề nghị Quốc hội kết luận rõ vụ việc ở Vina-xin. Lại nói dân chúng băn khoăn con số kinh phí cho Đại lễ, tốn kém không biết bao nhiêu tiền của. “Quốc hội phải yêu cầu thống kê các lễ hội năm nay tốn bao nhiêu tiền của, công sức của dân, kết quả từ các lễ hội đó mang lại được bao nhiêu. Giá như chúng ta tiết kiệm được tiền chi cho lễ hội để xây thêm trường học thì tốt biết bao cho sự nghiệp trồng người, hay xây thêm bệnh viện để không còn cảnh 2 – 3 người bệnh/giường, thậm chí là 4 – 5 người bệnh/giường”. Vương nói”kỳ này có rất nhiều phần việc quan trọng, nhưng không thấy các bác góp ý kiến gì. Vừa rồi Trung ương kết luận phải tiếp tục thí điểm không tổ chức HĐND huyện, quận, phường ở 10 tỉnh cũng là đồng tình trên cơ sở ý kiến đóng góp của các ĐBQH, như thế là bước tiến lớn. Cử tri cũng phải góp ý kiến ở tầm quốc gia, chứ không chỉ những vấn đề của địa  phương“. Lại bảo ”ĐBQH cũng là dân, và cử tri đã bầu ĐBQH đại diện cho mình rồi. Bất cứ lúc nào có vấn đề bức xúc, các bác đều có thể đóng góp ý kiến“.
Gà đẻ trứng trên cầu Thăng Long
Ngày Tân Sửu, trời ỉu. Có đứa ả đào là Thái Hà trần như nhộng, che thân bằng lá cải. Nhân câu chuyện trực tiếp bầu quan, Cựu thần Nguyễn Đình Lộc bàn rằng: Tôi về hưu, họp chi bộ ở khu phố, ra họp cũng chủ yếu để nghe phổ biến chứ có bàn thảo gì đâu, ai đó đã quyết định hết rồi. Thấy trong Đảng như thế là chưa dân chủ. Lại nói: Những người trong cấp ủy có quyền, bí thư là người có quyền lớn nhất, điều này chi phối hành động của các đảng viên. Nếu mình ứng cử thêm ai vào để “so” với bí thư, sau này dễ phiền phức. Vậy nên các đảng viên đến dự đại hội vẫn chủ yếu phụ thuộc vào danh sách đề cử của cấp ủy khóa trước.
Ở đầm Ô Loan, Phú Yên phủ, hiện cua khổng lồ.
Miền Trung mưa như trút nước, đập đất Vực Sanh, Cẩm Ly, Trung Thuần nước mấp mé, 3,5 triệu khối nước trực tràn xuống hạ lưu. Mấy chục ngàn nạn dân vừa trở về nhà đã bị hối đi trốn lũ trong các hang đá. 55 ngàn nóc nhà chìm dưới nước. 3 bản người Rục vẫn bị nước bao vây.
Có ngựa lưu tinh báo về hồ Kẻ Gỗ ở Hoan Châu sắp vỡ đập. Kẻ Gỗ, Sông Rác, Hố Hô bấy giờ  đồng loạt xả lũ, khiến cho nước chồng lên nước, lũ chồng lên lũ. Có đứa học trò mười mấy tuổi là Đoàn Hiệp Đồng ở Sơn Thủy trên đường đi học về bị lũ cuốn trôi.Ở miền Trung, bấy giờ đã có 31 người bị lũ cuốn chết, 23 người mất tích. Các thông lộ đều bị vùi lấp. Triều đình ở kho phát ra 2 vạn tấn gạo, 200 tỷ quan tiền cứu dân. Hoàng đế bệ hạ có chỉ an dân. Có đoạn: “Trong những ngày qua, các cấp ủy Đảng, chính quyền, nhân dân, cán bộ, chiến sĩ ở các địa phương bị lũ lụt đã có rất nhiều nỗ lực, cố gắng vượt qua khó khăn để bảo vệ tính mạng, tài sản của nhân dân. Trong hoạn nạn, đã xuất hiện nhiều tấm gương sáng, rất cảm động về sự thương yêu, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau. Chính phủ đã kịp thời chỉ đạo các Bộ, ngành, giúp đỡ đồng bào, hạn chế được một phần thiệt hại do thiên tai lũ lụt gây ra”. Có thi sĩ họ Nguyễn làm thơ rằng:
Câu ví dặm…
Nghẹn sâu trong nước lũ
Nghệ Tĩnh ơi, vất vả truyền đời
Ngửa mặt kêu trời
Trời cao xa không thấu
Mưa cứ tuôn rơi tan nát đất lành
Thoi thóp ngàn mái nhà ngạt thở
Đói, khát, lạnh da, tê cóng cõi lòng…
Nước mắt trong rơi vào lũ đục
Tin vào tình người giữa hoạn nạn thiên tai?
Vietnamnet mở trưng cầu dân ý: Sao nào ngực đẹp nhất khi thả rông. Anne Hathaway được ngôi đầu.
Cựu Tổng quản Đông Tây đại lộ họ Huỳnh tên gọi Ngọc Sỹ bị hạ ngục chung thân vì ăn của đút 262 ngàn quan tiền Obama, tương đương với 4 tỷ quan tiền Việt. Sĩ chối tội.
Có nạn nhân 83 tuổi là Đinh Thị Thanh đứng bên Bách hóa Thanh Xuân  xin được hiến xác sống vì khổ quá không sống được. Người này nguyên quán Thái Bình, đã lưu lạc ra Thanh Xuân quận được 25 năm. Hai năm trước chủ quán trọ sợ chết trong nhà nên không cho thuê nữa. Từng mua thuốc chuột quyên sinh nhưng mua phải thuốc dởm, từ đó đổi tên Thanh ra Hạnh với ý bất hạnh, muốn chết mà trời còn không cho chết.
Ngày Nhâm Dần, Miền Trung xảy dịch giá. Một nắm rau giá tới 10 ngàn quan tiền.
Thái tử Tuấn đắc cử Bắc Giang vương.
Nước Thiên Trúc hứa bán tàu tấn công cực nhanh. Tàu trang bị động cơ phản lực, tốc độ vượt quá 35 hải lý/h. Tàu có 1 pháo bắn nhanh, 11 súng máy và 1 bệ phóng tên lửa. Có OPS hệ thống kiểm soát đường ngắm mục tiêu quang điện tử, tấn công các mục tiêu chuyển động nhanh trong mọi điều kiện thời tiết.
Bộ Lễ vẫn đang bận xin láng giềng cho ra Hoàng Sa đón ngư dân. Bấy giờ cứ 36 giờ lại có một cuộc gặp láng giềng hữu nghị Việt- Trung bàn chuyện ngư dân về nước. Dân gian lưu truyền thơ thế sự rằng:
Tục ngữ Việt Nam có câu “Máu chảy ruột mềm”
Khi máu của kẻ cầm quyền và máu dân nghèo cùng hòa trộn
Thì chắc chắn sinh mạng con người không thể bị lãng quên
Ca dao Việt Nam còn có câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương…”
Người trong một nước phải thương nhau đứt ruột
Ngày 11- 9 nước láng giềng Trung Quốc ngang nhiên bắt 9 ngư dân
Bắt ngay trong vùng đánh cá thuộc chủ quyền hình chữ S
30 ngày đảo Lý Sơn đợi chờ trong nước mắt
Nước mắt mẹ già, vợ yếu, con thơ chảy vì sự đớn hèn
Nước mắt làm động lòng trời, làm dâng lũ lụt
Nhưng số phận người nghèo vẫn tăm cá bóng chim
30 ngày bị giam giữ bất công, 5 ngày “tự do” trôi trên biển lênh đênh
Chiều 11- 10 phía Trung Quốc thông báo tàu cá QNg 66478TS được thả
Báo chí truyền thông tự trấn an với những cuộc thương lượng hậu trường
Tội “đánh cá ở quê hương mà như trên ngư trường xứ lạ”
Không có hộ tống, không có tàu tiếp nhận hải quân, 9 ngư dân Lý Sơn
bấp bênh như chiếc lá
Lá trên đại dương rụng về cội Tiên Rồng
Giữa lúc toàn bộ nhân loại hướng về Chile với 33 vòng nguyệt quế
Thì ở quần đảo Hoàng Sa của nước mình, 9 sinh mạng phải lưu vong
Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Việc đưa ngư dân về nước bảo đơn giản thì là đơn giản. Hoàng Sa vẫn được coi là của Đại Việt ta, ngư dân ta gặp nạn đương ở Trường Sa thì cứ thế ra mà đón về. Nhưng nào có tàu bay, thuyền thủy nào dám lai vãng ở biển nhà đâu. Là vì Hoàng Sa đã bị nước Tàu đè chiếm bấy giờ đã bày toàn pháo to thuyền lớn. Bảo đưa tàu bay ra, dẫu là ra đảo nhà, ở trong biển nhà, thì sợ chạm tinh binh nước lớn. Lại lo để tàu nước lớn kéo ngư dân về thì khác gì thừa nhận rằng đó là đảo Tàu, biển Tàu. Vì thế, nghe qua chuyện cứ 18 canh giờ một lần bàn bạc tưởng rằng ngớ ngẩn, kỳ thực lộ ra cái thế của kẻ hèn yếu vậy.
Tư gia Học sĩ Nguyễn Hồng Kiên dính Sinh tử lệnh. Phủ mõ sĩ Trương Duy Nhất có kẻ đang trưa vào khuân trộm đồ. Ở Cam Lộ huyện, Bố Chính phủ, sét đánh chết cùng lúc 15 con trâu.
Trung úy Quách An An cởi truồng ở Mỹ Đình.
Nhân chuyện Thăng Long ngàn năm, có kẻ vẽ sĩ họ Lê tên gọi Thiết Cương bàn rằng: Bình rượu to nhất, đổ nước lã vào uống, rồi bánh dày khổng lồ nhân mút xốp rước lên cúng tổ tiên. Nay dịp Đại lễ lại rộ lên thiết kế thời trang làm cái áo dài có đuôi áo dài trăm mét, lọ độc bình Bát Tràng cao bằng ngọn tre, tranh lụa “Cội rễ …” tốn tới 1.300 cân chỉ thêu, cờ hội trăm mét phủ kín cả mặt một tòa khách sạn. Người Việt mình đang phát căn bệnh, mà bệnh này có chiều hướng càng ngày càng nặng: Thích phô trương, cụ thể là thích… to! Cái gì cũng thật to, người nào cũng kỷ lục. Vô nghĩa khủng khiếp! Chỉ thấy đó là sự dốt nát, thùng rỗng kêu to, đầy tính hình thức. Lại nói bệnh do 2 nguyên nhân: Làm to là để tiêu tiền; Làm to vì tâm lý thích oai để che đi sự ngu dốt, lấy cái cớ đó để tiêu tiền thuế của dân. Lại không ai dám phản đối việc dựng tượng đài một bậc khai quốc công thần, không ai dám phản đối việc làm một tác phẩm điện ảnh ‘hoành tráng’ để chào mừng Đại lễ.. Những cái cớ đó nó quá to. Lợi dụng để lấy tiền dễ quá. Đó là sự tiêu tiền bất hợp pháp một cách hợp pháp nhất. Hàng nghìn người cũng đã nói. Bệnh cũ cộng thêm bệnh mới ‘thích to’ nữa, càng ‘hợp pháp’ hơn, ngang nhiên hơn và đáng buồn hơn!
Dung Quất được đem ra bàn. Quan tam phẩm là Nguyễn Đức Kiên nói: “không khen quá đáng và chê quá đà”. Quan kinh công bộ Tư hoạch là Lương Văn Kết nói: Triều đình thể hiện nói tiết kiệm được 11% và hiệu quả cao hơn thực tế. Dự án kéo dài 13 năm mà lại hiệu quả quá thì rất đáng ngạc nhiên. Phải càng thiệt chứ không thể nói là được lợi gì cả”. Nữ sĩ Trần Thị Quốc Khánh cũng tấu rằng: Dung Quất là một phần không nhỏ công sức tiền bạc của dân chúng. Chính phủ và Quốc hội không thể “xuê xoa” làm mềm hóa vấn đề bằng các câu từ.
Tổng quản Dầu khí bấy giờ là Đinh La Thăng đã phản ứng ra mặt. Thăng nói: Các vị đến đây để nghe báo cáo chứ không phải đến để phản đối. Lại nói: Báo cáo đã được Tể tướng duyệt sau khi lấy ý kiến tất cả các bộ ngành. “Các bộ ngành đã đồng ý giờ đến đây để phản biện là không thể chấp nhận được”. Tổng quản Thăng nhắc thượng thư Nguyễn Huy Hoàng phải “có ý kiến”.
Người đời sau có thơ rằng:
Đã Rung đã Quất mất rồi
Phải đâu trinh trắng như hồi ngày xưa
Người ta nói thật tưởng đùa
Chỉnh trang câu chữ liệu vừa tai trâu?
Binh thư đã viết lâu rồi
Cho về hưu để chăn gà… đi thôi
Thượng thư bộ Y Nguyễn Quốc Triệu than rằng phải đi mua thuốc sách tay. Từ điển y khoa từ bấy có thêm từ mới.
Linh vật là Păc Kú ở Tây Nguyên bị phường đạo tặc truy sát để trộm cặp ngà. Ngài được phát hiện bên sông. Máu me be bét. Sức cùng lực kiệt. Chi chit trăm vết chém khắp châu thân. Đuôi gần đứt. Hông bị băm nát. Chân bị đốt. Mắt sắp mù.
Ngày Quý Mão, hắc đạo. Chúc nữ Phan Thị Bích Hằng nói: Xe bị lũ cuốn đang ở giữa dòng xoáy lớn, gần khu vực núi Quyếtgần cầu Bến Thủy. Nước bấy giờ to lắm, ca nô, xe lội nước với máy dò mìn của Bộ Binh cũng không dám ra. 55 nạn nhân bị lũ cuốn.
Quốc hội họp ở Ba Đình. Có 1275 tâm ý của lê dân được bày tấu. Quan tam phẩm là Huỳnh Đảm tấu rằng: Lê dân lo lắng về tình hình giá cả leo thang không kiểm soát được. Bức xúc về tình trạng thiếu điện, cắt điện luân phiên. Lo lắng về tình trạng thiên tai, bão lũ xảy liên miên. Lê dân nói cải cách hành chính và phòng, chống tham nhũng, lãng phí, chưa được đẩy lùi, toàn chuyện dành thuận lợi về cho mình, đẩy khó khăn, vòi vĩnh tiền dân. Đối riêng với Vina-xin, lê dân tấu rằng việc quản lý nhiều bất cập, yếu kém; việc kiểm tra, kiểm soát chưa phát hiện được, hiệu quả vốn thấp, thất thoát nghiêm trọng. Trừ chuyện Vina-xin thì không có gì mới lạ. Có mõ sĩ là Đông Hải bàn rằng: Sẽ khó có một Quốc hội hiệu quả nếu như đồng tình với mỗi quyết định “đã rồi” của Chính phủ. Đã có ý nghĩ mặc định: “chính quyền luôn đúng, đương nhiên đúng, bao giờ cũng đúng”. Còn đại biểu QH, trước các đệ trình của chính phủ thường chỉ “gật” và “ừ”, “tán thành”, “nhất trí” thông qua!. Có người bình: “Đa số ĐBQH của ta là tính hiền, dễ dãi”. Xem ra cũng có lý, vì mỗi khóa, trong gần 500 ĐBQH, thường chỉ nổi lên vài gương mặt tiêu biểu. “Nhất Ngoạn, nhì Trân, tam Lân, tứ Quốc”. Sau này, cũng chỉ có thêm ba vị .Nguyễn Minh Thuyết, Lê Quang Bình, Nguyễn Đình Xuân. Có vị biện quan là Nguyễn Sĩ Dũng từng nói: Quốc hội hay nghị viện là nơi để nói. Các vị đại biểu QH đến nghị trường chủ yếu để làm ba việc: nghe, phát biểu và biểu quyết. Việc nghe rất khó kiểm tra. Việc biểu quyết cũng vậy. Như vậy, quan trọng nhất vẫn là việc phát biểu. Phát biểu vì vậy trở thành kỹ năng quan trọng nhất của việc làm đại biểu. Nếu 4 năm làm đại biểu của dân mà các có vị không nói được lấy một lần thì ngồi ở Ba Đình chẳng phải là tốn chỗ lắm sao!

(từ Quê Choa)