Thursday, January 5, 2012

BAY LÊN GIỜI... LƯƠNG ... BAY LÊN GIỜI!


- Báo cáo Sếp… em mạn phép hỏi xem Tết này giáo viên huyện ta được thưởng bao nhiêu ạ?


- Tiền đâu mà thưởng! Mình có phải đơn vị kinh doanh đâu. Nhà nước không cho thì làm gì có!

- Chả có cho chúng em thì thôi, chứ sao lại bắt chúng em mỗi người phải góp một ngày lương để bắn pháo hoa?(*)
 



- Đây là chủ trương của trên, mình phải chấp hành. Để tạo không khí phấn khởi cho mọi người cùng vui vẻ.


- Thưa sếp… bắn pháo hoa ở trung tâm huyện, cho mấy ông lãnh đạo xem. Mình vùng sâu vùng xa, giá có trèo lên nóc nhà cũng chẳng nhìn thấy… thì… thì vui gì mà vui?


- Cái cậu này chỉ được cái nói cùn! Mình không xem được thì người khác xem.

- Dưng mà… so với tháng tết năm ngoái thì tháng này chúng em đã mất cỡ 4 ngày lương bay lên giời rồi: do lạm phát ạ, trên có bù cho được một tý từ tháng 5 thì nó cũng bay tiếp lên tít tận giời cao. Tính cả năm lương chúng em bay lên giời cỡ hơn chục phần trăm. Mất thêm một ngày lương nữa để bắn lên giời là tháng tết này chúng em mất tới 5 ngày lương… Làm sao mà chúng em “vui tươi” được ạ! 
 
 
Mà Tết lại phải tiêu nhiều…



- Thế cậu không nghe quán triệt tết “vui tươi, lành mạnh, an toàn và tiết kiệm” à.


- Chẳng quán triệt thì chúng em cũng đã phải tiết kiệm để mới đủ sống tằn tiện qua ngày. Mức sống mỗi tháng lại lùi một ít… Cũng đành chịu vậy. Nhưng còn khoản bắn tiền lên giời thì tha cho chúng em. Em chả đóng đâu!


- Không đóng mà được à! Thế thì cậu không hoàn thành nhiệm vụ của người viên chức, không xứng đáng là giáo viên…

 
 
- Sao lại thế ạ?

- Ơ cái cậu này hỏi lạ! Khi kiểm điểm đánh giá công chức viên chức, liệu cậu có dám viết: “Không chấp hành chủ trương chính sách của Đảng, không chấp hành pháp luật của Nhà nước, không chấp hành các quy định của địa phương”? Nào có dám viết như vậy không? Có dám không?


- Ối giời ơi! Em lạy sếp! Viết vậy thì em bị đuổi nghề là cái chắc. Thôi cũng đành! Em xin đóng. Chỉ thương con bé nhà em tết này lại mất bộ quần áo mới… Thương quá… Em đã hứa với nó từ mấy tháng trước, rằng đợt này bố lĩnh thâm niên sẽ mua cho bộ quần áo xịn mà ăn tết, nó đã mong cả năm! Bây giờ lạm phát tối cả mặt, thâm niên chẳng thấy đâu, lại còn phải đóng tiền bắn lên giời…
 



- Cậu phải rút kinh nghiệm ngay nhá!


- Rút kinh nghiệm cái gì ạ?


- Còn cái gì nữa! Không có tiền đừng có hứa. Từ nay đừng có hứa…

- Vâng! Nhưng lần này đã trót hứa… Thôi! Đành phải “vui tươi lành mạnh”nói với nó: lời hứa của bố đã bắn tung tóe lên giời rồi. Chào Sếp ạ!

- Chào cậu! Nhớ phương châm ăn tết “vui tươi, lành mạnh, tiết kiệm” nhá…

(*)Theo Tuổi Trẻ: - Ngày 4-1, nhiều giáo viên ở huyện Châu Thành A (Hậu Giang) phản ảnh huyện thông báo mỗi giáo viên phải góp một ngày lương để bắn pháo hoa.

(Ảnh mạng minh họa, không liên quan đến bài viết)

_________________________________________________

LOẠN HỌP VÀ... HỌP LOẠN



                                                                                                              CÔNG NÔNG
 

- Bác Nông có công nhận là ở mình cán bộ họp hành nhiều không?




- Không phải nhiều mà là rất nhiều, quá nhiều. Đó là một chân lý, hay đúng hơn một tiên đề mà ai cũng phải thừa nhận. "Đã mang lấy nghiệp vào thân...", hễ cứ dính chút “cán bộ" là y như rằng... họp! Nhưng hỡi ôi, căn bệnh này càng nói nhiều càng không hề suy giảm mà ngược lại, ngày càng trở thành nan y.


- Em có số liệu điều tra ở một phường trong mười tháng thế này bác ạ: Ban Thường vụ Đảng uỷ phường họp 42 kỳ, trung bình mỗi kỳ 1 buổi; Ban Chấp hành Đảng bộ phường họp 11 kỳ, trung bình mỗi kỳ họp 1 ngày; UBND phường họp 15 phiên, có phiên kéo dài hai ngày; Bí thư Đảng uỷ phường giành 72% thời gian làm việc cho việc ... họp; Chủ tịch UBND phường giành 7/10 ngày được khảo sát dĩ nhiên cũng là cho... họp. Vv và vv...Ở các cấp cao hơn như huyện và tỉnh chắc lại càng họp nhiều hơn. Gần đây, để giảm họp em thấy có nơi có sáng kiến không gọi họp là…họp nữa.


- Thế họ gọi là gì?


- Là làm việc tập thể!


- Hay nhỉ! Thế thì anh em mình cũng thử “làm việc tập thể” một tý xem sao. Chú có biết các đồng chí họp gì mà lắm vậy không?


- Dạ thưa, đủ mọi chuyện trên đời. Từ những chuyện không cần họp cũng giải quyết được, cho đến những chuyện dù có họp đến cả trăm phiên cũng... không giải quyết được.




- Theo tớ, có lẽ do không có quy chế rõ ràng cái gì cần bàn tập thể, cái gì không cần bàn mà cá nhân có thể quyết được; cái gì không cần họp mà chỉ cần lấy ý kiến bằng hình thức khác.


- Dạ, đúng như vậy. Nhưng, một số nơi tuy có quy chế nhưng do cá nhân phụ trách thiếu quyết đoán, sợ sai nên cái gì cũng đưa ra bàn tập thể, lấy bình phong tập thể để che chắn cho mình khi “lâm sự”. Chính cái "khôn" này của lãnh đạo cũng làm tăng không ít số lượng các cuộc họp. Có nơi chủ tịch phường triệu tập cả một phiên họp uỷ ban chỉ để bàn mỗi việc: liên hoan và tặng quà cho một uỷ viên uỷ ban chuyển công tác như thế nào. Lại có quá nhiều cuộc họp thuộc loại "quán triệt", "triển khai". "phổ biến"... mà thực chất là đi nghe đọc tài liệu. Phần lớn các cuộc họp loại này có thể thay thế bằng hình thức gửi tài liệu. Khổ nỗi, còn có quan niệm cho rằng chưa họp coi như chưa triển khai. Cuối năm cấp trên về kiểm tra không họp cũng…chết. Một số đơn vị sính hình thức, họp gì cũng phải mời cho được lãnh đạo cấp trên dự và phát biểu ý kiến chỉ đạo cho long trọng. Chính sự "giải quyết khâu oai" này cũng làm cho số lượng cuộc họp của lãnh đạo tăng lên đáng kể.


- Chú đúng là một chuyên gia bậc cao về…họp. Nhưng mà theo tớ “loạn họp” cũng lãng phí và nguy hiểm, nhưng “họp loạn” còn lãng phí và nguy hiểm hơn.


- “Họp loạn” là thế nào hả bác?


- Là họp mà như…họp chợ. Trên bục người nói cứ nói, dưới hội trường người nghe cũng cứ…nói, cứ cười, cứ ngủ, cứ bỏ ra ngoài hành lang uống nước, cứ tranh thủ chạy lên phòng này, ban nọ, cứ ra quán cà phê, cà pháo …






- Và, cũng giơ tay biểu quyết đồng ý, cũng ghi tên, ký nhận phong bì như ai.


- Kết quả là có họp mà nhiều người chẳng biết là họp về cái gì! Cán bộ mà cứ “loạn họp” với lại “họp loạn” như thế này thì chỉ xót tiền dân. Chú “nghiên cứu” về họp sâu thế có cao kiến gì không?


- Em muốn áp dụng sáng kiến của ông Maiacovxky, nhà thơ Nga Xô viết.


- Sáng kiến thế nào? Chắc không phải là “làm việc tập thể” đấy chứ?


- Dạ, không. Mai a nói rằng: “Tôi muốn tổ chức một cuộc họp/ Để bàn việc chấm dứt các cuộc họp”!


Được đăng bởi tạp hóa Faxuca vào lúc 05:34