Saturday, January 14, 2012

Niềm vui, nụ cười Tây Bắc áp năm


Áp năm đi Tây Bắc là quãng thời gian quá tuyệt vời. Sương trắng, đào mận chuẩn bị trổ hoa. Đoàn “cơm thịt” của ông Trần Đăng Tuấn huy động nhiều nhóm đi chuyến cuối cùng trước Tết âm lịch để mang gần 4000 chiếc áo rét đến những đứa trẻ chuẩn bị đón xuân. Lần này mình học đòi chụp ảnh. Tất nhiên chất lượng ảnh chẳng nên bàn làm gì. Mọi người hay bảo mình viết u ám còn ảnh thì sao? Hãy xem nhé, chỉ toàn là Nụ cười là Niềm vui thôi.


 

Đào rừng trên đường đánh chiếm miền xuôi

Chiếc xe ca này chở hết công suất, chằng buộc cả bao tải trên nóc ( đã tháo dỡ bớt đi 6 bao tải bố rồi). Khoảng 3000 chiếc áo rét được chở ở xe này, chật cứng chỉ còn chỗ cho lái xe và một người áp tải. Nhưng đó chưa phải là kỷ lục. Xe đạt kỷ lục về thời gian chạy trên đường. Xuất phát từ 5 giờ sáng ngày 10/1 từ Hà Nội với hành trình Suối Giàng (Văn Chấn)-Nậm Khắt, Lao Chải (Mù Cang Chải) của tỉnh Yên Bái để phát trực tiếp áo ấm cho các cháu mầm non, tiểu học ở các điểm trường trên. Xe chạy về Sa Pa đúng 4 giờ ngày 11/1 để kịp đi Bát Xát ngay sáng hôm đó. Tổng cộng cuộc hành trình là 22 giờ. Cảnh sát giao thông chắc sẽ phiền lòng vì kỷ lục này.


 

Xe vượt ngầm vào Sàng Ma Sáo (Bát Xát, Lào Cai)

Bạn hãy nhìn những đứa trẻ này xem. Là gì nếu không phải niềm vui lấp lánh trong ánh mắt, trên khuôn mặt. Mình có tay nghề thì cái xery ảnh hai đứa trẻ này sẽ rất tuyệt nhưng không sao, mình sẽ diễn giải bằng lời…của chính mình. Đây là ở điểm trường mầm non Suối Giàng. Lũ trẻ xếp hàng nhận quần áo. Để mình dịch chúng đang làm gì nhé. Ê, đội mũ lên đi….


 

-Cái mũ đó hay lắm đấy!- Nhất trí nhưng đội như thế nào?- Dào ôi…

Đứa bé đội mũ len bèn chỉ dẫn cho bạn. Cậu bé kia ngơ ngác không còn hiểu ra làm sao. Mũ len tỏ ra đầy hiểu biết vừa nói vừa thao tác.


 

Đây này, làm như thế này này, đồ đần thối, có thế mà cũng ngơ ngác. 




Thấy chưa, ngon nghẻ chưa, ấm phải biết nhé. Khekhe…

Nhìn hai đứa trẻ bên nhau thấy lòng thật ấm áp. Chợt nghĩ đến cái cơ duyên đầu tiên ông Trần Đăng Tuấn bước vào làm chương trình cơm thịt. Ông đã gặp được những người đồng hành ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Đó là anh Hoàng Mạnh Thắng, cái cậu chủ quán được đề cập đến trong bài viết. Tôi đã gặp Thắng nhiều lần ở Suối Giàng, ở chính cái quán của anh. Thắng vồn vã và cực kỳ nhiệt tình. Tôi coi Thắng như những thành viên sáng lập ra quỹ cơm thịt. Một người nữa cũng rất ấn tượng đó là nhân vật cũng có trong bài viết bác người Mông thổi cơm cho lũ trẻ. Tên của anh là Giàng A Lồng. Anh Lồng có tay nghề bếp núc rất khá. Tôi gọi cuộc hội ngộ của Trần Đăng Tuấn, của anh Thắng, anh Lồng trong ngày áp năm này là hội ngộ cơm thịt. Và…. 


 

Nụ cười mủm mỉm của cơ duyên cơm thịt

Nậm Khắt ( Mù Cang Chải). Hiếm khi mình được nhận cảm giác ấm áp như thế này giữa vòng tròn các con. Sao thế, sao nét mặt cứ căng cứng như vậy hở các thiên thần nhỏ. Phải rồi, lạ lẫm đấy mà. Những khuôn mặt dù không có được nụ cười như mình vì e dè thì mình vẫn biết các con rất vui. Những chiếc áo này sẽ ngời sắc trong dịp Tết ở các bản làng. Cầu cho niềm vui sự may mắn cùng song hành với các con.


 

Ấm áp quá. Mình mong có phép thần nào đó để mình mãi được như thế này. Chính bàn tay đen đúa lam lũ đang sưởi ấm cho bàn tay lạnh giá của mình.

Ở tiểu học Pa Cheo, các bé được nhận quần áo đúng lúc chuẩn bị có một đoàn từ thiện nào đó cùng một đoàn thể ở tỉnh đến thăm trường. Biểu ngữ chào mừng. Những đứa bé chuẩn bị một màn múa hát. Thành thử bọn mình được thơm lây. Nhìn chúng múa hát mình quên mất đang mùa đông lạnh giá, nhiệt độ xuống thấp. 


 

Vui mắt chưa? Những đứa trẻ phía sau chưa được nhận áo mới. Nhưng chỉ chốc lát thôi chúng cũng sẽ nhận được quà.

Điểm trường mầm non Sàng Ma Sáo như một ngày hội. Đây là nơi tập kết áo ấm cho cả ba cấp học mầm non, tiểu học, trung học cơ sở. Có thể gọi là phủ áo ấm cho học sinh toàn xã. 




Rộn rã chia hàng xuống các điểm trường.

Nhà báo Mai Thanh Hải người nặng lòng với trẻ miền núi, tự lái xe riêng đi trọn cả chuyến. Nào, cười lên, ta cùng xuống bản.


 

Cười tươi chưa, đi nào

Không đi được ô tô thì thồ áo bằng ngựa. Kém cạnh gì nào, vẫn cười tươi phải biết.


 

Bản xa đã có chân ngựa sải. Nhìn thật thích mắt.

Một vài gương mặt trẻ. Tiêu chí là cười là vui.


 

Không cần lời bình


 

Có chút mũi đặc không hề giảm đi sự tươi tắn. Rét thế cơ mà.

Bạn có nhận ra ai đây không? Chính là cậu bé tự nấu cơm ở Lao Chải. Là nhóc tì ở gravatar của trang ông Tuấn.


 

Không thể tươi hơn.


 

Có chút e dè nhưng vẫn là cười gần hết cỡ.

Một vẻ đẹp rất đàn ông. Một gương mặt khó có thể tả hết được cảm nhận. Em bé ở Thanh Bình ( Mường Khương) lúc mặc áo mới.


 

Áo mới và răng cửa mới sắp mọc.

Điểm cuối cùng là trường tiểu học Thanh Bình, huyện Mường Khương. Ngày học cuối cùng trước khi nghỉ Tết. Học sinh ra tận cổng trường tiễn đoàn. Những gương mặt mùa xuân tươi rói. Cảm ơn các con.


 

Tạm biệt, tạm biệt. Hãy quay trở lại với chúng cháu nhé. Đừng như những người qua đường. Đừng quên chúng cháu!

Cái món ảnh ọt này chiếm nhiều thời gian hơn cả viết. Chẳng biết hình ảnh có hơn được con chữ nhưng những gương mặt trẻ này mình nghĩ đó chính là mùa xuân. Mùa xuân đang đến.Cảm ơn Mùa xuân.

Hà Nội 14/1/2012

PNT