Tuesday, January 10, 2012

THỜI THỔ TẢ


THÙY LINH

 
Xin mượn tên tiểu thuyết của Gabriel Garcia Marquez – nhà văn vĩ đại người Colombia làm tựa đề cho bài viết này. Nhưng thời thổ tả của Marquez vẫn còn tình yêu. Chứ bây giờ ở đây, trên mảnh đất này còn lại gì? Đành dùng tạm dù biết thời nay còn hơn cả thổ tả…

Mấy tháng nay mình chểnh mảng bờ lốc bờ leo vì nhiều lí do. Bỗng một ngày từ miền núi về đến Thủ đô, nghe có tiếng súng đạn trong câu chuyện của bạn bè. Hỏi ra là chuyện anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng bắn lại đám công sai chính quyền. Nghe kĩ hơn thấy chả có gì lạ. Chuyện là đương nhiên. Là không thể tránh. Còn là nhẹ. Vẫn là phản ứng của kẻ bị dồn đến đường cùng nhưng vẫn chưa hóa điên vì tuyệt vọng. Ai đã thống kê có bao nhiêu người như Đoàn Văn Vươn, bị tước đọat, bị cướp trắng máu và nước mắt đổ xuống cho miếng cơm manh áo cho gia đình và cộng đồng của mình? Có lẽ không thể kể hết…Nếu tất cả cùng đủ dũng cảm hành động như Đoàn Văn Vươn thì sẽ là cái gì? Một cuộc nội chiến chăng? Dám lắm…Vì chỉ một mình anh Vươn dám đứng lên chống lại chính quyền có đủ súng đạn, quyền lực đen và nhanh chóng đè bẹp anh cùng người thân trong chốc lát nên chỉ đủ sức đánh động dư luận. Mà cũng chỉ là dư luận của phận con sâu cái kiến, phận những ông chủ, bà chủ không thể mở miệng nói lại với đám đầy tớ ít hơn nhưng nắm toàn bộ các “công tắc” có thể tắt mở ánh sáng công lí.


 
Nhớ mấy năm trước mình theo đuổi vụ kiện cùng gia đình bé Phương Linh bị đâm chết trong vụ tai nạn giao thông trên đường Láng-Hòa Lạc. Phương Linh mất khi cô bé đang chờ sang Hoa Kỳ để thay mặt trẻ em Việt Nam phát biểu trước Liên Hiệp Quốc về quyền trẻ em. Mấy năm theo đuổi, hàng chục phiên tòa được tổ chức. Bao nhiêu chứng cứ được luật sư và các nhân chứng đưa ra trước tòa án chứng minh hành vi đua xe ô tô dẫn đến tai nạn. Nhưng tòa nhất mực khẳng định ngược lại. Nhất mực đồng ý với kết luận điều tra của cơ quan điều tra. Cơ quan điều tra nhất mực đồng tình với biên bản khám nghiệm hiện trường của phòng CSGT. Mà bố của cậu lái xe ô tô gây tai nạn lại làm việc ở phòng CSGT. Lụât sư vạch ra những sai phạm và uốn éo làm sai lệch hồ sơ, sai lệch hướng điều tra tại tòa như ném đá ao bèo. Chả bên nào nghe bên nào. Cãi nhau cham chảm như ngoài đường, ngoài chợ. Nhưng kẻ cầm búa để gõ lên mặt bàn ra phán quyết là quan tòa. Sau mấy năm theo đuổi, người nhà nạn nhân đuối sức và mệt mỏi mà thôi. Đúng câu “cứt trâu để lâu hóa bùn”. Như cãi nhau với người điếc. Giải thích cho người mất trí. Bôi nước hoa vào các nốt ghẻ lở mong lành bệnh. Nếu giờ còn sống Phương Linh có thể đã có một gia đình hạnh phúc vì khi mất Linh đang học lớp 9 trường Lương Thế Vinh. Năm 2011 gia đình vừa tưởng niệm đúng 10 năm Phương Linh ra đi. Nhớ hồi đó mình lấy cảm hứng vụ án Phương Linh để làm đề tài cho một kịch bản phim truyền hình 1 tập để đi dự thi Liên hoan phim TH hàng năm. Khi phim phát sóng, có một cú điện thoại lạ gọi đến cho sếp của mình giọng đe dọa là sao dám động đến vụ án còn đang điều tra? Sếp hỏi mình. Mình chỉ muốn chửi tục cho dù mẹ mình ghét cay ghét đắng đàn bà ăn nói thô tục. Giờ thì mẹ ở suối vàng vẫn thất vọng về mình lắm vì mình không những biết mà còn chửi rất giỏi…
 
Ra đường muốn chửi. Đọc báo muốn chửi. Xem ti vi muốn chửi…Như Chí Phèo không chỉ chửi trong làng mà như thi chửi trong hội thi tòan quốc. Nhưng cũng nhờ bộ phim đó mà mình thành người nhà của Phương Linh. Tham dự không thiếu phiên tòa nào, từ sơ thẩm, đến phúc thẩm mấy năm liền. Tham dự để biết thế nào là tòa án, là công lý, là phận con sâu cái kiến, là tranh tụng, là đổi mới và cải cách tư pháp…Anh Vươn kiện và thua kiện hay bị lừa là đúng thôi. Đừng hy vọng. Và không hy vọng thì người ta hoặc thất vọng, hoặc “tự xử”…

Gần đây vụ PMU 18…Vụ án tưởng sắp đào đến tật hang ổ những con mọt chui sâu trong hang tối khó tìm. Mối mọt khó diệt dứt tận gốc lắm. Đến khi kết thúc thì 2 nhà báo vào tù, một ông tướng phải ra hầu tòa và cho hưởng án treo. Nhớ hôm theo bạn bè đi đón nhà báo Nguyễn Việt Chiến ra tù mặc dù mình chưa quen và chưa một lần tiếp xúc với anh. Xe vừa tới nơi đã thấy Việt Chiến giơ ngón tay lên chào bạn bè. Rồi anh bước ra xe, ôm từng người, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói: “Sống rồi, sống rồi…Cứ tưởng sẽ chết trong tù”. Tự nhiên mình thấy nghẹn lồng ngực. Rồi đây anh Vươn sẽ ra sao ở trong lao lý? Nỗi uất nghẹn có thể phá tung gan ruột một người để dẫn người ta đến cái chết. Mình cam đoan anh Vươn sẽ khóc. Những giọt nước mắt còn hơn cả nỗi tuyệt vọng và đau khổ. Nó vượt qua sự chịu đựng và nỗi đau đớn của kiếp người.


 
Rồi vụ án chị Ba Sương…Một thời được đưa thành biểu tượng của người phụ nữ thành đạt. Giờ thì thành bị can khi tuổi xế chiều với bệnh tật đầy mình. Có gì đó táng tận lương tâm. Táng tận đến mức có nhiều kẻ chưa thể tiến hóa làm người.

Rồi là Vinashin…Hàng ngàn tỷ, ngàn tỷ đồng đã rơi vào một “hố đen”. Những “hố đen” ngày càng nhiều trong xã hội này, nuốt chửng tất cả tiền bạc, quyền lực, danh vọng…Chỉ còn lại những hoang mạc và cầm thú. Chỉ còn lại những âm binh đang nhiễu nhương hoành hành. Chỉ còn lại bạo lực và ác quỉ. Tiền bạc, quyền lực bất chấp tội ác, vô lương với họ bao nhiêu thì đủ? Hãy ra một cái giá, một thời hạn trả nợ cho dân tộc này? Để nhân dân còn biết tới hạn mà họ sẽ còn phải chịu đựng chứ không thể là đêm dài trước mặt…

Bảo đảm “thùng phiếu Đoàn Văn Vươn” sẽ còn được đặt khắp nơi trên đất nước này. Người ta sẽ không còn dửng dưng với việc thể hiện nguyện vọng như đã, đang dửng dưng mỗi khi có cuộc bầu cử khác.

Đáng lo ngại hơn sẽ có nhiều “thùng thuốc nổ Đoàn Văn Vươn” được nhồi từ sự ức chế bị kìm nén. Thùng thuốc nổ này không chỉ có ở Tiên Lãng mà có ở nhiều nơi khác trên khắp đất nước này. Đến một tới hạn nào đó, tất cả các thùng thuốc cùng phát nổ thì những người cầm quyền nghĩ sao?

Theo blog TL

_______________________________________________











BÁ KIẾN GỬI EMAIL CHO CU VINH 
nguyencuvinh


 


Hồi ấy tình cảm của Chí và Nở thế này, giờ nhận tin họ đã ly hôn là sao ta?

_______________________ 
 
Thành phố Âm phủ, không ngày tháng năm 
 
Cu. 
 
Trên ấy lạnh đúng không? Mà tao cũng mới về Tiên Lãng đây, ở đó cũng lạnh, lạnh hơn ngày thường. Gió thổi mạnh, nhất là khi gió thổi qua cái đầm của chú Vươn ấy, lạnh. 
 
Tao thì chú biết, dân Việt Nam đều biết, thằng nào biết chữ, từng đi học mà không bị tao hành cho vỡ mặt, bét mắt, giỏi thì kiếm được dăm bảy điểm, ngu thì cứ một hai điểm, trượt võ chuối, nhẩy. 
 
So với chức vụ bây giờ, nhiều chức quá, tao chẳng nhớ, thì cái chức của tao thời đó chẳng là cái đinh gỉ, nhẩy. 
 
Thế nhưng nhờ trời, tao thấy tự hào đấy. 
 
Mày cười cái gì. Tao, cái thằng Bá Kiến làng Vũ Đại, chức vụ như con tép muỗi, thế mà nhờ ác gian ác báo, nhờ có năng khiếu hà hiếp dân lành, nhờ tham lam vô độ, nhờ mưu toan cướp mồ hôi nước mắt của dân làng mà nổi tiếng. Tiên sư thằng Nam Cao, nghe nói là nhà văn hả mày, tự dưng nó đưa tao vào tác phẩm, thế là cái tên tao cứ vậy nổi dài dài, nổi đàng hoàng, nằm trong hàng triệu kệ sách đàng hoàng, còn hơn cả tên tuổi mấy vị tiền bối ấy chứ. Thì cứ hỏi xem, hỏi Bá Kiến và một vị tiền bối nào đó, xem người ta biết ai nhiều hơn. Cho nên cái loại nhà văn chúng mày kinh lắm, tao sợ. Chúng mày yêu quý ai, chỉ vài đoạn văn, mấy câu thơ, chúng mày lưu giữ cho thiên hạ muôn đời kính trọng, chúng mày ghét ai, kiểu loại người như tao chẳng hạn, bị chúng mày ghét, chúng mày tả, chúng mày chửi đểu, thế là cái tên Bá Kiến bỗng trở thành biểu tượng ác độc, khốn nạn của loại quan làng, quan xã, cũng truyền tiếng xấu đến cả trăm năm, cả ngàn năm. Tao chết có yên mồ yên mả được đâu. Từ ngày ấy tới giờ, tên tao lúc nào cũng bị réo, bị mổ xẻ, bị khinh bỉ từ trong lớp học ra góc làng, từ trong các cuộc thi cử, từ trong các câu chửi của dân chúng. Ơ hơ, mà lạ, quan bây giờ gồm những ai tao biết đâu, bà con chú bác họ hàng chi đâu, mà hễ gặp thằng quan nào hư đốn, mất dạy, tham nhũng là dân chúng cứ áp cái tên tao vào đấy, là sao? Thử hỏi có bất công quá không. Suy cho cùng cũng do mấy thằng nhà văn của chúng mày mà tao nên nông nỗi này, chết cũng không yên. 
 
Cu. 
 
Tao đã ngậm đắng nuốt cay không nói, thôi thì cái thân cái phận như con chó ghẻ rồi, cả làng Vũ Đại ngày ấy ngoài mặt thì dạ dạ, trong lòng đã coi tao như con chó rồi, thôi đành chịu. Nhưng mà mấy ngày nay, từ cái chuyện ở Tiên Lãng, nhiều người lại lôi tao lên, so so, sánh sánh, ui trời ơi, tên tao cứ vặn lên xoắn xuống, quăng qua quật lại, nằm dưới năm thước đất mà phỏng có yên thân. Nhưng có điều này tao phải nói với Cu, thực ra thì, tao có ham, có giàu, có hà hiếp đấy nhưng so với cái chuyện Tiên Lãng, tao là con muỗi. Giàu như tao ngày đó cũng chỉ nhà năm gian, tiền chủ hậu khách, cơm ăn cá đồng, uống rượu cuốc lủi, chứ mấy quan tham bây giờ, mà chỉ dám nói quan xã thôi nhé, cơ ngơi tài sản của tao là cái đinh gỉ, nhẩy. Thế thì xin các bác các chú các cô, trên báo chí cũng như trên báo mạng, trên Web cũng như trên Bờ lốc bờ leo đừng có mang tên tao ra mà gán cho ông này bà kia là lũ quan tham ấy, tội, tội, tội, nghĩa tử nghĩa tận chúng mày ạ. 
 
Cu. 
 
Dưới này, tao và Thằng Chí thân nhau lắm. Dưới này tao và nó như nhau thôi, xương cốt thôi, chẳng có gì mà bon chen, đã không còn bon chen thì chẳng có gì mà hậm hực nhau, oạnh ọe nhau, hà hiếp nhau, giành giật nhau. Nói với mấy đứa quan tham ấy rằng, tham lắm thì cũng thế, rồi cũng xuống đây cả thôi, xương cốt thôi, sống trên đó tử tế thì còn yên, sống chẳng ra gì, noi gương tao, nhắm mắt xuôi tay từ thời tám hoánh đến giờ mà người đời vẫn nọc tên ra chửi, rồi có thằng quan tham nào xấu xa trên dương thế ức hiếp dân lành, lại lôi tên lôi tuổi mình ra mà áp vào, mà so sánh. Khổ. 
 
Có tin này tao cũng báo luôn, thằng Chí và con Nở đã ly hôn rồi. 
 
Cu. 
 
Thế nhé. Hôm nào xử án vụ Tiên Lãng, tao và thằng Chí sẽ lên coi. 
 
Cu. 
 
Tao đi nhé. Tao gửi thư qua Email thằng Chí, máy tính của tao có cái 3G hết tiền rồi mày ạ. Ngày xưa Bá Kiến giàu có là thế, xuống đây, xương cốt, ước mấy đồng bạc âm phủ cũng không có mà nộp vào 3G để liên lạc, vì ngày rằm tháng 7, tết nhất, mồng 1, người ta ghét cay ghét đắng tao rồi, có ai đốt nhang đốt tiền cho tao đâu, chỉ chửi thôi. Khổ. 
 
Nhớ cái Email của thằng Chí chưa:
 
Điện thoại của tao: 00000000-zêrô 
 
Cho tao gửi lời thăm anh em nhà họ Lê ở Tiên Lãng, nhắc các ông ấy ăn uống cho tốt, ngủ tốt, lấy sức khỏe và tỉnh táo còn làm việc nhiều với báo chí, cơ quan chức năng đấy. 
 
Tái bút: Có điều này cái ông Nam Cao quên chưa viết, khi thằng Chí nói với tao ” Tao muốn làm người lương thiện”, tao đã trả lời hắn rằng :” Ngay tao, Bá Kiến, muốn làm người lương thiện cũng chẳng được là mày. Trên hàng Tổng, hàng Phủ nó có cho tao làm lương thiện đâu. Tao chưa thì tới lượt mày thế nào”. Nhớ bổ sung Cu nhé. 
 
Tao nghe tin mày được cắt Q. Trưởng thôn rồi hả. Hà hà hà…

Chào Cu. Tao thăng….

__________________________
Nhật ký Trưởng thôn Khoai Lang