Saturday, December 1, 2012

CHUYỆN THƯỜNG NGÀY...



HÃY ĐỂ CHO DÂN CÁI LAI QUẦN (!?)


Minh Diện
thue7Khi  Vương Đình Huệ đặt chân vào “nhà đỏ” rồi ngồi lên ghế Bộ trưởng Tài chính, ít người biết ông, vì trước đó ông làm trong ngành kiểm toán chả mấy khi xuất hiện trước công chúng. Chỉ đến khi Vương Đình Huệ  tuyên bố với nhóm doanh nghiệp xăng dầu: “Chúng tôi điều hành thị trường xăng dầu không vì quyền lợi của 11 doanh nghiệp đầu mối xăng dầu, mà vì lợi ích chung của gần 90 triệu dân!” thì tiếng tăm ông mới nổi.
Bấy giờ, tương phản với một gương mặt ngây ngô như trẻ con, bộc lộ  tính hiếu thắng, của Bộ trưởng giao thông vận tải Đinh La Thăng, là một gương mặt điềm đạm, kín đáo của Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ. Nhiều bài báo ca ngợi, có bài đặc tả  tuổi thơ kém may mắn của Vương Đình Huệ, nhằm cắt nghĩa tính quyết đoán, và tố chất làm công bộc cho dân của ông. Những em học sinh ngây thơ, và cả  những vị giám đốc doanh nghiệp từng trải, đã viết thư ngỏ cho Bộ trưởng Vương Đình Huệ, người coi ông là thần tương, kẻ hy vọng ông có thể cứu nguy cho doanh nghiệp! Người ta kháo nhau,  đây chính là gương mặt sáng giá trong hàng bộ trưởng nhiệm kỳ này.
               Nhưng rồi giá xăng dầu tăng liên tục, Vương Đình Huệ vẫn cho là hợp tình, giá điện nhảy “Lam ba đa”,  vẫn cho là hợp lý,  và mới đây ông ra sức chứng minh rằng,  chính sách thuế của Việt Nam  “ưu viêt”, là khoan sức dân, là làm cho nhà nước thất thu hàng chục, hàng trăm ngàn tỷ, thì hình như ông đã quên lời tuyên bố vì lợi ích của  gần 90 triệu dân rồi!?
Thật tức cười khi Vương Đình Huệ lấy  tỷ lệ thuế thu nhâp doanh nghiệp Việt Nam so sánh với tỷ lệ thuế thu nhập doanh nghiệp Mỹ, rồi bảo rằng  thuế Việt Nam  nhẹ hơn thuế Mỹ!
                Đã nhiều lần  người ta lên tiếng cảnh tỉnh các chính khách nước nhà cẩn thận khi sử dụng phép so sánh, kẻo bia miệng tiếng đời, mà hình như các vị vẫn bỏ ngoài tai.  Còn nhớ 51 năm trước, nhà thơ chính trị Tố Hữu huyênh hoang “trông Bắc, trông Nam trông cả địa cầu” không đâu bằng Viêt Nam “Chào 61 đình cao muôn trượng!” làm người ta nhổ bọt. Cứ tưởng cái  thời những gì của CNXH đều tốt, những gì của tư bản đều xấu, kém: “Đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sỹ / Trăng Trung Quốc tròn hơn mặt trăng nước Mỹ” đã vĩnh viễn bị chôn vùi, thì mới đây bà phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan còn lại huyênh hoang hơn cả Tố Hữu rằng “chế độ xã hội chủ nghĩa chúng ta dân chủ gấp vạn lần chế độ tư bản chủ nghĩa!”. Thời trước dối trá dễ vì bưng bít được thông tin, bây giờ cố tình bưng bít cũng không nổi!
Vì vậy khi  Bộ trưởng Vương Đình Huệ  so sánh  thuế  Việt Nam với thuế  Mỹ, rồi thuộc cấp của ông là Thứ trưởng Vũ Thị Mai phụ họa “Thuế  như vậy là khoan sức dân lắm rồi” thì mọi người ngán ngẩm bảo nhau: “Vương Đình Huệ cũng không hơn Đinh La Thăng!”
tang gia1
                 Nước Mỹ, dù trong bối cảnh suy thoái kinh tế toàn cầu hiện nay, thu nhập bình quân đầu người (GDP) vẫn đạt  47.094 đô la , trong khi Việt Nam đến năm 2014 may ra mới đạt 1.811 đô la. Phải chăng Vương Đình Huệ không biết sự chênh lệch  một trời một vực ấy, hay  ông cố tình lờ đi, chì so sánh một vế  để  lừa dân ?
                Ai cũng biết, khoan thư sức dân được phản ảnh bằng tỷ lệ thu ngân sách nhà nước trên tổng sản phẩm quôc nội, tỷ lệ càng cao thì khoan thư sức dân càng thấp. Hiện tại , tỷ lệ đó ở Trung Quốc 17,3%, Thái Lan và Malaysia 15,5 %, Philipines 13%, Indonesia 12,1% , Mỹ 11% và  Ấn Độ 7,8%, trong khi Việt Nam 28%.
              Việt Nam đã và đang duy trì chính sách bảo hộ thuế, thuế chồng lên thuế,  bắt doanh nghiệp và người dân phải gánh chịu tỷ lệ thuế trên GDP gấp 1,4 đến 3 lần so với các nước trong khu vực. Thuế cao cộng lãi suất ngân hàng ngất ngưởng, khiến  các doanh nghiệp không còn nguồn lưc tích lũy đầu tư dẫn đến suy kiệt. Chỉ trong nửa đầu năm 2012 đã có hơn 200.000 doanh nghiệp nhỏ và vừa  phá sản và ngừng hoạt động,  kéo theo gần một triệu người thất nghiệp. Bức tranh sỉn màu ấy phản ảnh trung thực chính sách tài chính Việt Nam: Thuế và phí bủa vây, bóp nghẹt mức thu nhập ngày càng teo tóp của người dân và doanh nghiệp, làm cho cuộc sống nghẹt thở.
              Thử hỏi, trên thế giới có nơi nào nhiều loại phí như Việt Nam? Và ngược dòng lịch sử, khi thưc dân Pháp đô hộ dân  ta,  có bao giờ  thuế chồng thuế, phí chồng phí như bây giờ?
              Hãy nhìn bản thống kê các loại phí giành cho phương tiện giao thông đường bộ, một phương tiện ảnh hưởng trực tiếp đến cái ăn, cái mặc của  mỗi người dân, để thấy nó nặng nề và vô lý cỡ nào ? Phí trước bạ, phí đăng kiểm, phí xăng dầu, phí bình ổn giá xăng dầu, phí bảo hiểm, phí bảo trì đường bộ, phí ô nhiễm môi trường.  Nếu nay mai phí lưu hành và phí vào nội đô được áp dụng, sẽ là chín loại phí.
Nhưng nào đã hết nợ! Mỗi khi lưu thông trên mỗi cung đường, còn phải bỏ  tiền  đề vượt  qua một cái barie của trạm thu phí BOT. Những trạm thu phí BOT nhan nhản  trên các tuyến đường còn gập gềnh  ổ gà, ổ trâu, mà mỗi trạm bán vé  từ 10 đến 200.000 đồng tùy cung đoạn và phương tiện lưu thông. Muốn xe chạy nhanh hơn, êm hơn một chút  trên đường cao tốc, thì giá đắt đỏ gấp ba lần. Ví dụ, chỉ vài chục cây số đường cao tốc  Sài Gòn – Trung Lương, phải bỏ ra 320.000 đồng mua vé.
               Nhưng như thế vẫn chưa hết tội!  Mỗi phương tiện lưu thông còn phải chi tiền mãi lộ cho cảnh sát giao thông, thanh tra giao thông, như một thứ luật bất thành văn, như một loại phí bắt buộc,  được hạch toán vào giá thành sản phẩm.
             Bây giờ lại mới phát sinh  một thứ phí nữa, “ưu tiên” cho bà con nông dân, với cái tên mỹ miều là “ nhà nước và nhân dân cùng làm”. Đó đóng góp xây dụng  hệ thống giao thông liên thôn xóm, trường tiểu hoc, bệnh xá, nâng cấp di tích văn hóa. Trung ương khuyến khích địa phương làm bằng được. Các cấp chính quyền, các ban ngành đoàn thể báo cáo với trung ương, rằng  đó  là kết quả của công tác vận động quần chúng, là người dân tự nguyện, là sự đồng  thuận(!?)  Sự thực đâu phải thế ! Có rất  ít người tự nguyện, mà sự thật là người dân  phải  góp tiền, góp thóc theo tỷ lệ , bổ trên từng hộ, từng đầu người. Hãy thử về một vùng quê hỏi xem, người dân nào không chịu đóng góp vào những công trình “nhà nước và nhân dân cùng làm” ấy có sống nổi với chính quyền thôn xã ?
Nước Mỹ, với chế độ tư bản chủ nghĩa, tất nhiên không  ”ưu việt” bằng chế độ xã hội chủ nghĩa như nước ta! Nhưng, người Mỹ ngoài mức thuế phải đóng theo luật, không phải đóng bất kỷ khoản phí vô lý nào. Và khi người dân đóng thuế thì nhà nước nước phài lo cho dân từ A tới Z. Trẻ con  được ăn học từ nhỏ đến hết phổ thông trung học không mất tiền, không phải chạy trường chạy lớp, không phải học thêm, học kèm; phụ huynh không phải lo bồi dưỡng thầy cô, và nhà trường không có bất kỳ khoản phụ thu nào. Người lớn, không phân biệt công chức, tư chức hay thường dân, mất việc được hưởng trợ cấp thất nghiệp, khi nghỉ hưu được lĩnh lương, mức thấp nhất cho một người mới có thẻ xanh, nghĩa là chưa chính thức làm công dân Mỹ, cũng được 400 đô la/tháng, bảo đảm được nhu cầu cân fthiết nhất trong cuộc sống. Người dân Mỹ đóng thuế là để bảo trì cuộc sống hiện tại và tương lai của chính họ, còn người dân Việt Nam đóng thuế, đóng phí để nuôi ai?
              Ông Đinh La Thăng bào rằng: “Việc đóng phí thể hiện sự yêu nước nên người dân phải thấy hạnh phúc và tự hào” (!?) . Cái cách hô hoán theo thói quen của một anh cán bộ phong trào đó chỉ làm người ta thêm tức cười. Cũng như những lời nói, việc làm của  người được coi là có trình độ chuyên môn như Vương Đình Huệ làm cho người ta không nghĩ ông vô tình,  mà là ông đang quay lưng lại với nhân dân!
             Chưa có bằng chứng nào về việc Vương Đình Huệ tình nguyện hay bị một nhóm lợi ích nào khống chế, nhưng những chính sách thuế,  phí  và giá  do ông hoạch định và bảo vệ  đang đè nặng lên đầu lên cổ người dân, nó trái ngược với lời ông đã nói là vì lợi ích của gần 90 triệu dân.
            Một bà má Nam Bộ, từng chỉ huy đội quân tóc dài thời kháng chiến đã nói với người viết bài này: “Tụi tao trước kia theo gương Út Tịch, còn cái lai quần cũng đánh giặc, để bây giờ tụi bay thu luôn cả cái lai quần của bà hay sao” (!?).
           Với chính sách tân thu, triệt thu ngân sách hiện tai, không phải khoan cưu sức dân mà là “ khoan” thủng ruột dân.
            Lời trăn trối của Trần Hưng Đạo với vua Trần Anh Tông, như còn văng vẳng: “ Nay lúc bình,  thời phải khoan cưu sức dân làm kế sâu rễ, bền gốc, ấy là thượng sách để giữ nước!”
           Người dân bình thường không có được lời cao ý sâu, như bậc Thánh nhân, chỉ khuyên Vương bộ trưởng một lời mộc mạc: Hãy để cho dân cái lai quần, nhỡ khi “ bộ phận không nhỏ đe dọa sự an nguy của chế độ” người dân còn lo đánh giặc!
M.D


__________________________________



TA ƠI CHỚ NHẬN TIỀN TÀU !


Huỳnh Ngọc Chênh
Xi-Jinping-in-VietnamNQL: Đúng rồi. Muốn có chủ quyền thì dù chết cũng không mắc nợ quân xâm lược, nó cướp nhà mình mà mình lại phải khúm núm cảm ơn nó.
Ngoài vàng giấu trong dân để phòng thân và kiều hối hàng năm gởi về xấp xỉ 20 tỉ USD, thì dường như ta đã cạn vốn làm ăn và ngộp thở trong nợ nần khủng.
Tăng lãi suất lên để huy động vốn trong dân thì đầu ra cho vay cao, các doanh nghiệp không vay nổi để kinh doanh sản xuất. Hạ lãi suất xuống thì ai mang tiền vào gởi ngân hàng để có mà cho vay. Lấy tiền nhà nước ra để hỗ trợ lãi suất thì nhà nước đâu còn tiền, hơn nữa các năm trước đã làm với rất nhiều gói hỗ trợ nhưng tiền ấy lại không chảy vào kênh sản xuất mà chảy vào các vina và các nhóm lợi ích để cuối cùng vào chứng khoán, vào nhà đất và vào túi riêng của các tham quan, để đến bây giờ nhà nước phải nợ đến hơn 100 tỉ đô la.Tiền huy động được trước đây của hệ thống ngân hàng cũng thế, đã bốc hơi theo chứng khoán, chôn vùi vào địa ốc, thất thoát theo các vina suy sụp và chạy vào túi của các nhóm lợi ích, các tham quan.
Giải pháp nào để vực dậy nền kinh tế nước nhà?

Nhận trợ giúp từ IMF? Không! Vì lý do nhạy cảm.
Trong khi chờ đợi các đỉnh cao trí tuệ đưa ra các giải pháp cứu nguy, thì từ góc độ thấp hèn của người dân, tôi cũng mạo muội đề xuất một số giải pháp rất bản sắc dân tộc như sau:
– Kêu gọi sự tiết chế lòng tham của các vị tham quan. Theo như chủ tịch nước nói thì đám tham quan nầy đã phát triển đông đúc lên thành một bầy lúc nhúc như bầy sâu rồi. Do vậy lượng của cải trong bầy tham quan ấy là vô cùng lớn. Kêu gọi sự tiết chế lòng tham của họ có nghĩa là kêu gọi họ từ nay ngưng ăn (chỉ chừng đó thôi là nền kinh tế đã phục hồi rồi) đồng thời có bao nhiêu của cải giấu trong vàng, trong nhà đất (ở trong và ngoài nước), trong các tài khoản ở nước ngoài thì mang hết về và mang hết ra nộp lại nhà nước. Lượng tài sản nầy chưa được thống kê nhưng ước rất lớn, có khi lên đến cả trăm tỉ đô la chứ không ít.
– Trở lại thời kỳ năm 1945, phát động thi đua yêu nước trong toàn dân với quy mô mở rộng ra toàn thế giới vì ngày nay đồng bào ta không chỉ ở trong nước.
Với đồng bào trong nước, ta khơi dậy lòng yêu nước bằng khẩu hiệu: Tổ quốc đang lâm nguy…về kinh tế, đồng bào hãy trả lời! Rồi tổ chức ra giờ vàng, ngày vàng, tuần lễ vàng…kêu gọi mọi người thi đua yêu nước, có bao nhiêu vàng mang ra cho nhà nước vay (nói vay để dễ huy động, sau nầy ta tìm cách lấy luôn bằng một lý do nào đó cũng không sao).1000 tấn vàng trong dân sẽ chẳng mấy chốc vào tay nhà nước để vực dậy nền kinh tế.
Với kiều bào, là những người vượt biên, lao động xuất khẩu, phụ nữ đi lấy chồng ngoại và kể cả chị em làm…đĩ ngoại  thì cũng kêu gọi thi đua yêu nước, mỗi người vì đất nước mà làm việc gấp ba, gấp bốn lần bình thường. Từ đó lượng kiều hối gởi về sẽ tăng lên gấp ba, gấp bốn lần thay vì 20 tỉ đô la sẽ tăng lên 80 tỉ đô la/năm. Tiền làm chi cho hết.
Chỉ cần huy động thành công một trong ba nguồn vốn kể trên thì nền kinh tế đã được vực dậy rồi. Nếu huy động được cả ba thì chắc chắn đất nước sẽ cất cánh bay lên ngang tầm với thời đại.
Có người còn đề xuất với tôi một giải pháp nữa là nhận tiền trợ giúp của anh bạn vàng phương Bắc. Tôi trả lời ngay: Không! và chửi vào mặt kẻ đề xuất: Ngu như bò!
Xin lỗi mọi người, tôi quá thô lỗ nhưng xem xét lý do sau đây sẽ phần nào tha thứ cho tôi về sự thô lỗ đó: Thằng bạn phương Bắc ấy chưa bao giờ cho không ta một cái gì.
– Hồi đánh Pháp, nó cho ta ít súng đạn thì sau đó nó ép ta ký công hàm 1958 công nhận lãnh hải của nó xuống tận biển Đông.
-Hồi đánh Mỹ, nó cho ta ít tiền thì sau đó nó cướp ngay Hoàng Sa của ta.
-Hồi Liên Xô sụp đổ, qua hội nghị Thành Đô, nó cho ta một chỗ dựa bền vững cho sự tồn tại của CNXH thì sau đó nó thò ra đường lưỡi bò đang làm nguy khốn ta đến tận ngày hôm nay và chưa biết đến bao giờ.
Bây giờ mà nhận tiền nó nữa thì…còn gì để mất nữa!
Không, ta ơi chớ nhận tiền Tàu. Ngu.


___________________________________________________


Một quả trứng, một con bò, một quốc gia


Vũ Thế Phan (Danlambao) - Đọc bản tin về kết quả cuộc điều tra xã hội học [‘Tham nhũng từ góc nhìn của người dân, doanh nghiệp và cán bộ, công chức, viên chức’ do Thanh tra Chính phủ và Ngân hàng Thế giới công bố hôm 20/01/2012 thì CSGT là một trong 4 ngành tham nhũng phổ biến nhất], và đặc biệt là phát biểu kỳ lạ của ông thiếu tướng công anNguyễn Văn Tuyên - cục Phân trưởng CSGT đường bộ, đường sắt - rằng "nhận của lái xe, nhận của người tham gia giao thông dăm ba chục (ngàn VNĐ), một vài trăm (ngàn VNĐ) chỉ là những Tiêu cực chứ không thể nói là tham nhũng" làm tôi nhớ tới câu thành ngữ Pháp"qui vole un Œuf, vole un Bœuf / Kẻ nào ăn cắp một quả trứng (sẽ) ăn cắp một con bò".

Nội hàm của câu thành ngữ thượng dẫn, theo tôi hiểu, là kẻ nào đã bước đầu ăn cắp một đồ vật có giá trị thấp tất sẽ ‘vô tư’ ăn cắp một đồ vật có giá trị cao hơn, cao ngất. Chẳng lẽ với cương vị Thiếu tướng mà ông Nguyễn Văn Tuyên lại chưa có cơ hội được học tập điều i-tờ này? Hơn nữa, câu thành ngữ này cũng ngụ ý nền luật pháp thực sự ‘thiết diện vô tư’ trừng phạt Một hành động Ăn cắp chứ đâu phải chỉ trừng phạt tội phạm vì giá trị của đồ vật mà đương sự ăn cắp.

Thực trạng Lương-Giá hiện hành ở Việt Nam – XHCN, ông Thiếu tướng có biết chăng là đối với người lao động có đồng lương tối thiểu (1,05 triệu VNĐ) và thịt ba rọi rút xương120.000 đồng/kg, thịt ba rọi 100.000 đồng/kg... thì quả thực"một quả trứng giá trị bằng một con bò / au pauvre, un œuf vaut un bœuf"? Nếu một ly nước bị tràn chỉ vì một giọt nước, thì một giọt nước, ngày qua ngày, cũng có thể xuyên thủng cả một núi đá!

Từ lý luận "nhận của lái xe, nhận của người tham gia giao thông dăm ba chục (ngàn VNĐ), một vài trăm (ngàn VNĐ) chỉ là những Tiêu cực chứ không thể nói là Tham nhũng" của ông Thiếu tướng Nguyễn Văn Tuyên, tôi thắc mắc muốn biết ông Thiếu tướng nghĩ thế nào về vụ“Ba nông dân bị tuyên án 13 năm tù vì hai con vịt”? Và cuối cùng, ông Thiếu tướng lý luận ra sao về hiện thực xhcn người anh em xhcn Trung Quốc đã và đang lai rai ‘ăn cắp’ thành công một phần đất-nước ‘rất nhỏ’ của Việt Nam như Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc..., Trường Sa, Hoàng Sa? 





______________________________________________



Những vụ hiếp dâm 'kỳ cục' nhất Việt Nam

0 Comments
Hàng loạt vụ “cướp tình” với nhiều tình tiết kỳ quặc như nạn nhân bị hiếp dâm khi đang ngủ cùng chồng hoặc ngủ quên bên cha bạn gái sau khi “trộm tình”… là những tình huống vừa bi và hài đã từng xảy ra.


Ngủ cùng chồng vẫn bị hiếp dâm

Tối 7-11 vừa qua, Trần Văn Thanh (24 tuổi, quê Bắc Ninh) đến nhà vợ chồng chị M.T.N (20 tuổi, quê Bắc Giang) và anh P.V.T (24 tuổi, cùng quê với Thanh, hiện đang tạm trú tại Bình Chánh, TP.HCM) để tổ chức ăn nhậu.

Do bạn bè thân lâu ngày gặp lại, T. và Thanh liên tục cụng ly. Nhưng do tửu lượng yếu, sau cuộc vui, T. lăn ra ngủ say, không biết gì.

Lợi dụng lúc này, Thanh liền leo lên dùng vũ lực hãm hiếp chị N. mặc cho nạn nhân chống cự, kêu cứu.

Sáng ra, chị N. chạy đến công an trình báo để bắt yêu râu xanh khi tên này vẫn còn đang ‘say giấc nồng’ tại nhà chị.

Đưa bao cao su cho kẻ cưỡng hiếp

Cho đến nay, đây được xem là vụ “cướp tình” hy hữu nhất tại Việt Nam với nhiều tình tiết lạ.

2h sáng ngày 27-1-2011, khi chị Lê Thị Hoàng P. (28 tuổi, ở phường Nhơn Phú, Quy Nhơn, Bình Định) đang ngủ trong nhà thì bị chàng trai hàng xóm là Nguyễn Duy Nghiêm (22 tuổi) xông vào nhà làm nhục.

Sau khi đưa ra xét xử, Nguyễn Duy Nghiêm đã phải lĩnh án 24 tháng tù giam và bồi thường 13 triệu đồng cho nạn nhân.

Tuy nhiên, có nhiều tình tiết trong vụ án được tòa công bố khiến dư luận không khỏi hoài nghi khi người phụ nữ này bị hại tới 3 lần mà vẫn bình tĩnh đưa bao cao su cho hung thủ.

Thậm chí, trong bản cáo trạng cũng ghi rõ: “P. tự cởi áo ngủ ra khỏi người… P năn nỉ và lấy bao cao su để sẵn đầu giường, bóc ra và mang vào cho Nghiêm trong 3 lần quan hệ”. Và đặc biệt là chị P. chỉ đi tố cáo khi tới nhà Nghiêm thương lượng… nhưng thất bại.

Sau khi báo chí đăng tải, chính chị P. cũng đã chủ động liên lạc với báo chí để giải thích rõ thêm về hành động đưa bao cao su của mình.

Chị lý giải trong tình huống nguy cấp, một mình không thể làm được gì nên phải đưa bao cao su để tự bảo vệ mình. Chị cũng nhận định đây là hành động vô cùng thông minh của bản thân.

Trai trẻ khỏa thân vượt tường đòi ‘yêu’ bà U50

Biết bà Phạm Thị K. (44 tuổi, trú tại thôn Hạ, Phùng Xá, Mỹ Đức, Hà Nội) chỉ sống một mình, Đỗ Mạnh Thắng (26 tuổi, trú cùng thôn) liền nảy sinh ý định tòm tem.

Đêm 31-12-2011, khi thấy bà K. đang ngồi trong nhà, Thắng bất ngờ vượt tường rào vào giữa sân rồi cởi quần áo, xông vào nhà đòi quan hệ.

Sau hồi giằng co, chống cự, bà K. chạy được ra sân kêu cứu. Thấy vậy Thắng vội trèo tường sang nhà bác ruột mượn dao rồi quay lại nhà bà K., dùng dao gí sát cổ và chém vệt dài vào tay trái bà K. rồi bỏ chạy.

‘Trộm tình’ giữa đêm, ngủ quên bên cha bạn gái

Sau thời gian vài tháng quen nhau, Nguyễn Văn Trắng (SN 1988, ngụ tại Long Bình, Long Mỹ, Hậu Giang) nảy sinh tình cảm với bé gái Nguyễn T.M. (SN 1997).

Vào buổi chiều cuối tháng 12-2010, sau khi tình cờ gặp nhau, Trắng đã dắt M. ra bờ sông “tâm sự”. Do ám ảnh bởi những cử chỉ âu yếm buổi chiều, đến tối về nhà Trắng vẫn chưa thể nào ngủ được.
Ham muốn thôi thúc, Trắng choàng dậy, tìm cách mò sang nhà M. để “hành sự” dù biết M. ngủ chung giường với bố.
Đối tượng Tuấn Anh tại cơ quan điều tra.

Đến rạng sáng hôm sau, khi chợt tỉnh giấc sau màn nhậu đám cưới từ chiều hôm trước, cha M. bàng hoàng phát hiện đối trẻ đang nằm ôm nhau ngủ ngon lành ngay cạnh mình.

Vụ việc sau đó đã được trình báo đến cơ quan công an. Đến tháng 11-2011, Trắng bị tòa tuyên phạt 18 tháng tù cho hưởng án treo và phải bồi thường cho M. 8 triệu đồng về hành vi “giao cấu với trẻ em”.

Bị hãm hiếp, nạn nhân vẫn còn trinh

Đây được xem là vụ hiếp dâm khá rắc rối khi nạn nhân bị hiếp dâm nhưng qua giám định lại được xác định vẫn còn trinh.

Chiều 28-5-2011, Tuấn Anh (SN 1984, trú tại Trí Trung, Phú Xuyên, Hà Nội) rủ cháu Trần Ngọc T. (SN 1998, trú tại Yên Mỹ, Hưng Yên) đi chơi.

Sau khi tham quan Thủ đô, đến tối thì T. kêu mệt. Tuấn Anh liền rủ T. về nhà mình ngủ nhưng T. không đồng ý. Đến 1h30 ngày 29-5, cả hai đến một khách sạn ở Hoàn Kiếm, Hà Nội.

Sau khi lên phòng, Tuấn Anh có những hành vi sàm sỡ rồi giở trò đồi bại nhưng T. đẩy ra vì đau. 15 phút sau, Tuấn Anh tiếp tục đòi quan hệ rồi cả hai cùng ngủ.

Đến ngày 31-5, T. kể lại sự việc trên cho gia đình nghe, người thân đã đưa T. tới trụ sở công an tố cáo hành vi của Tuấn Anh. Cùng ngày, Tuấn Anh đã đến đầu thú.

Tuy nhiên, kết quả giám định của bệnh viện Phụ sản TƯ cho thấy T. không có xây xát trên người, không tìm thấy xác tinh trùng… và kết luận: “Tầng sinh môn có xây xước nhẹ, màng trinh không tổn thương, có tổn thương cũ ở cổ tử cung”.

Dù vậy, yêu râu xanh trẻ tuổi Tuấn Anh vẫn phải nhận án 8 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em và bồi thường 35 triệu đồng cho bị hại.

VNN


______________________________________________________