Saturday, April 14, 2012

Đốt tiền


Ngô Nhân Dụng


Điều bất ngờ sau khi hỏa tiễn Bắc Hàn nổ tung sau khi bay được 100 cây số, là chính quyền Bình Nhưỡng công nhận cuộc đốt pháo bông kỷ niệm 100 năm sinh nhật Kim Nhật Thành đã thất bại. Bản tin đọc trên ti vi cho 23 triệu dân chúng nghe nói không úp mở là vệ tinh nhân tạo không bay được lên quỹ đạo. Năm 2009 khi Kim Chính Nhất còn sống, một vụ phóng vệ tinh khác được các đài quan sát quốc tế xác nhận là bất thành; nhưng chính quyền cộng sản vẫn loan báo họ thành công mỹ mãn. Tại sao cậu Kim Chính Ân lại thành thật hơn ông bố?




Có thể giải thích là ba năm trước Kim Chính Nhất đang bệnh nặng và chưa chính thức đưa đứa con nào lên kế vị, cho nên không dám loan tin xấu, sợ dân coi là điềm gở. Năm nay, Kim Chính Ân đã chính thức lên ngôi, và mới được suy tôn đủ các chức vụ cao nhất nước không khác gì ông bố, cho nên không cần kiêng cữ nữa. Sau khi đã được “bầu” làm chủ tịch nước, bí thư thứ nhất của Đảng, tháng Mười Hai vừa rồi được suy tôn làm tổng tư lệnh đứng đầu đạo quân 1 triệu 200 ngàn người, trong tuần này Kim Chính Ân đã được đưa lên chức “chủ tịch thứ nhất Quân Ủy Trung Ương,” một chức vụ không thể thiếu.




Nhưng thực sự địa vị của Kim Chính Ân có chắc chắn hay không? Một gia đình nắm tất cả guồng máy đảng, quân đội, công an trong tay có bảo đảm chàng thanh niên dưới 30 tuổi ngồi vững trên ngai vàng như ông nội và bố hay không?


Chúng ta biết là đời ông bố Kim Chính Nhất đã được chuẩn bị hàng chục năm, từ lúc được chỉ định làm đông cung thái tử cho đến khi lên ngôi. Trong thời gian đó, Kim Nhật Thành đủ thời giờ rèn luyện, che chở, bảo đảm bá quan văn võ phải phục tùng đứa con sắp kế vị. Còn Kim Chính Ân vừa quá trẻ lại vừa mới được chỉ định hai năm thì bố chết, trước khi chết Kim Chính Nhất đã phải ủy thác việc khuông phò ấu chúa cho cô em gái Kim Kyong Hui và ông em rể Chang Sung Taek. Nhưng trong đám tướng lãnh, toàn những cụ già chung quanh tuổi 70, không chắc ai cũng phục tùng cậu lãnh tụ mặt búng ra sữa này.




Đảo chính là một chuyện khó xẩy ra trong một chế độ cộng sản, vì tất cả những người chỉ huy các đơn vị quân đội đều bị các chính trị viên kiểm soát chặt chẽ. Nhưng nếu chính một nhóm người đang phụ trách cơ chế kiểm soát đó nảy sinh ý “tạo phản” thì vẫn có thể đảo chính. Tại Nam Hàn, tổng thống Phác Chính Hy đã bị ngay người được ông đưa lên cầm đầu trung ương tình báo (KCIA) sát hại và đảo chính. Tại Trung Cộng, Lâm Bưu cũng âm mưu đảo chính không thành, sau khi đã được Mao Trạch Đông công khai phong làm người kế vị, chính thức ghi vào cương lĩnh đảng. Trong một chế độ độc tài, các lãnh tụ không tin được nhau, vì không có một cơ chế nào giám sát và giới hạn quyền hành. Dù được đưa lên làm kế vị nhưng Lâm Bưu biết số phận của mình vẫn được quyết định bởi một người, Mao Trạch Đông. Bất cứ lúc nào Mao đổi ý kiến cũng được, và chỉ trong giây phút là người kế vị cũng mất mạng. Lâm Bưu đã từng thấy một đồng chí lâu năm của Mao, cũng được coi là người kế vị, là Lưu Thiếu Kỳ, bị hành hạ đến chết, vợ con cũng khốn khó. Đảo chính trong một nước cộng sản có thể tiến hành dễ dàng, chính vì chính sách suy tôn lãnh tụ. Nếu Lâm Bưu thành công, bắt cóc được Mao Trạch Đông, thì chỉ cần nhân danh Mao Chủ tịch là có thể trị được cả thiên hạ.


Cho nên, Kim Chính Ân phải lo có người đang nhòm ngó địa vị của mình, trong đó có thể có chính ông chồng bà cô, hoặc một tướng lãnh trong hàng ngũ lãnh đạo. Cuộc đảo chính ở một nước cộng sản dễ thi hành vì tất cả mọi quyết định quan trọng nhất đều nằm trong tay một nhóm người họp kín với nhau, toàn dân không ai biết gì chuyện nội bộ của họ. Như Beria đã âm mưu cướp chính quyền sau khi Stalin chết, và Beria bị nhóm đối lập treo cổ, tất cả các biến cố đó diễn ra đằng sau sân khấu cả. Chính vì các lãnh tụ độc tài không cho phép ai dưới quyền được phép nổi lên trước công chúng, cho nên cũng không ai có địa vị và tư cách để đứng ra chống đảo chính.


Cho nên, việc chính quyền Bắc Hàn công khai thú nhận việc phóng vệ tinh thất bại có thể là một phản ứng bất đắc dĩ vì lo lắng có thể một, hai người đang âm mưu chống chế độ gia đình trị của họ Kim. Một lý do là cái hỏa tiễn mới phóng lên, bay chưa được mươi phút đã phát nổ giữa trời, là một hình ảnh rất khó xóa bỏ, khó che đậy. Nhiều cơ quan dân sự và quân sự nắm trong tay các đoạn phim xấu hổ đó, có thể vài cá nhân cũng chụp được đầy đủ. Cho nên, đối với gia đình Kim, thà rằng công khai thú nhận thất bại còn hơn để các tay chống đối tiết lộ, rỉ tai đồn đại, vào đúng lúc họ thấy có lợi nhất. Công khai nói đến vụ thất bại là tước của các phe trong nội bộ một vũ khí có thể dùng để xóa bỏ “thần tượng” Kim nhỏ. Trong khi đó, ông vua mới vẫn đứng ra khán đài chủ tọa một cuộc biểu tình mừng sinh nhật và khánh thành hai pho tượng mới của ông nội và bố.



Công khai hóa thất bại phóng vệ tinh cũng có thể tạo cơ hội cho Kim Chính Ân thanh toán nội bộ, đổ tội làm hỏng việc cho những người nào có khả năng chống đối nhất. Một thủ đoạn của các nhà độc tài là lâu lâu cách chức một nửa số đàn em, hay nhiều hơn. Bằng cách đó, vừa diệt được các bè phái đang có thể thành hình, vừa đe dọa những người còn ở lại, khiến họ lo sợ hơn, không dám có ý “phản phúc.” Trong mấy tháng tới, tình trạng đó sẽ diễn ra ở Bình Nhưỡng.



Mặt khác, để gỡ thể diện, Kim Chính Ân có thể thúc dục bộ máy quan sự cho nổ thêm một trái bom hạch tâm trong những ngày sắp tới. Bom nổ ngầm dưới đất, không ai biết thành công hay thất bại, rất dễ nói dối. Tổng cộng chi phí cho việc phóng vệ tinh và thử bom lên tới hàng tỷ đô la Mỹ. Chế độ độc tài không bao giờ ngần ngại đốt tiền để củng cố ngai vàng của các lãnh tụ! Trong khi đó, một phần tư dân chúng sống nhờ thực phẩm viện trợ.



Đốt tiền, không cần phải làm rùm beng như cộng sản Bắc Hàn, khi họ sử dụng tài nguyên của quốc dân để ‘đốt pháo.” Nhìn vào các chế độ cộng sản khác, chúng ta có thể thấy họ cũng “đốt tiền thường xuyên;” đốt tiền mà không thấy lửa, không thấy khói, bằng các dự án, công trình lớn nhỏ.


Bắc Kinh đã đốt hàng trăm tỷ đô la với dự án đường xe lửa cao tốc, đến nay đã trở thành một vết ô nhục sau khi cách chức một loạt người chỉ huy về tội tham nhũng. Việt Nam đã lập tập đoàn Vinashin, chỉ trong mấy năm đã vỡ nợ, không trả được 4 tỷ đô la tiền vay nợ. Số tiền vay các ngân hàng quốc tế này được bảo đảm bằng tất cả ngân sách quốc gia. Tức là 80 triệu dân Việt Nam sẽ phải đưa cổ ra trả nợ, đời này chưa trả được thì đời con cháu ông Đoàn Văn Vươn sẽ tiếp tục trả. Làm sao người ta có thể đốt được bốn tỷ mỹ kim trong một thời gian kỷ lục như vậy? Coi như ông Nguyễn Tấn Dũng đã phóng bốn cái hỏa tiễn, vượt xa ông Kim Chính Ân bên Bắc Hàn! Dân Bắc Hàn còn có người được trông thấy khói phun và lượm những mảnh vụn từ trên trời rớt xuống. Ở Việt Nam, cả bốn cái hỏa tiễn và vệ tinh nhân tạo hoàn toàn chìm trong màn bí mật, chỉ các đồng chí biết đồng tiền đã chạy đi những đâu mà thôi! Vinashin chỉ là một vụ “tầu nổi.” Còn bao nhiêu vụ “tầu ngầm” khác, không biết họ đã đốt biết bao nhiêu tiền của dân?



Nhạc sĩ Tô Hải mới viết một bài về “Một Nghìn Lẻ Một Cách Nói Dối,” ông đặt mấy câu hỏi về nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ, “chơi trò chữ nghĩa” để che dấu sự thật. Tô Hải viết:


Nhiều "sai phạm" trong quản lý đất đai ở Sóc Trăng…nhưng chỉ có bốn cơ quan và 5 cá nhân không được phép nêu tên được….đề nghị kiểm điểm!


Tập đoàn Sông Đà “sai phạm” hơn 10.000 tỉ đồng! Sai phạm? Sai phạm là cái quái gì??? Là Biển thủ? Ăn Cắp? Thất thoát? Lãng Phí?….tất cả đang còn bỏ ngỏ …!


Thanh tra tập đoàn dầu khí-Xử lý tài chính trên 18.200 tỉ đồng.” Xử lý tài chính là cái trò gì? Thu hồi? Bắt đền? hay Phân phối lại? mười tám ngàn hai trăm tỷ (18.200.000.0000) đồng của dân mà viết cứ ỡm ờ như xử lý qua quít vài cân thịt siêu nạc bắt quả tang ở Đồng Nai!




Một món tiền ông Tô Hải kê ra trên đây cộng lại lên thành nhiều tỷ mỹ kim. Những chữ như “Sai phạm, Xử lý tài chính” đều là ngôn ngữ xã hội chủ nghĩa cả. Chúng ta có dịch sang tiếng Việt Nam là Đốt Tiền! Các quan phóng bao nhiêu cái hỏa tiễn trên đầu người dân, chẳng thấy hình nào lên ti vi cho dân coi hết!

(Hình minh họa cho vui mắt không phải của tác giả và không liên quan đến nội dung bài viết)

Có lẽ ông Trọng lú thật rồi




Mai Xuân Dũng - Trước đây thiên hạ có câu truyền miệng: “Giàu như Phú – Lú như Trọng – Lật lọng như Nghiên”. Từ “Lú” diễn tả tính mất cân bằng, lộn xộn, thiếu logic trong tư duy dành cho người có dấu hiệu lão hóa não bộ trầm trọng. Trong trường hợp một người đang giữ trọng trách hàng đầu của đảng, nhà nước được coi là có trí tuệ đỉnh cao và tinh vi như Việt nam mà “Lú” thì e rằng hơi khó chấp nhận.




Nhưng như người ta thường nói: Không có lửa làm sao có khói, tại sao lại có câu “đồng dao” như vậy và nó lại biệt đãi riêng cho ông Trọng thì thực hư ra sao? 


Trước hết, có lẽ không nên xét về bằng cấp Tiến sỹ chính trị học chuyên ngành xây dựng đảng của ông vì ở nước ta số quan chức có bằng Tiến sỹ vượt mặt thằng Mĩ từ lâu và số người sở hữu học vị này lắm quá đến nỗi trong xã hội Việt nam, danh vị này chỉ hơn cái cạc vi dít tí ti. Ngay cả một số người có bằng xịn hẳn hoi đâm ra cũng cảm thấy rất e ngại khi ai gọi mình là Tiến sỹ, khác gì khi xưa anh nào là đảng viên cộng sản cứ úp mở khoe khéo còn bây giờ, xin lỗi bố đứa nào dại khoe cái của ý ra có mà xấu mặt. 


Vậy, nội soi khối u “Lú” của bác Trọng âu cũng là việc nên làm như việc gạn đục khơi trong vậy. 


Về mặt tư cách, bác Trọng chưa có điều tiếng gì lắm, không bị dân gian khen đểu “răng chắc cặc bền” như bác Nông, chả ai xì xào về quý cô, quý cậu nhà bác Trọng dính công thức “5 cờ”, “con cháu các cụ cả” như trường hợp con giai bác Mạnh con cái ông Tấn Dũng đang xếp gạch chuẩn bị mai sau tót lên ngồi trên ngai vàng dân tộc. Lại nữa, không ai coi ông Trọng là Tư sản đỏ mặc dù ông có trách nhiệm rõ ràng trong việc hiện nay các quan chức đảng viên thuộc cấp của ông vượt mặt vua chúa ngày xưa về sản nghiệp, kẻ chơi ván cờ tiền tỷ, đứa đánh bạc triệu đô. Thử hỏi trong một nền giáo dục nước nhà, người tâm huyết học hành với mục đích sau này ra giúp dân giúp nước nào có vượt qua số ngón tay hay chỉ toàn hạng người làm mọi cách để kiếm một ghế trong các cơ quan nhà nước, lo lót sắm “ô dù” tìm “chân cẳng” chống lưng nâng bi hầu trèo cao đặng vinh thân phì gia mà thôi? Vậy việc các quan ta lo kiếm tiền nhiều xây biệt thự to, hùn hạp làm ăn trong các doanh nghiệp lớn, đưa con cái du học đây đó nơi đất Mĩ, trời tây cũng nên coi là việc bình thường cho… quen đi.


Vậy dân gian đặt tên “Trọng Lú” thì cơ sở ở đâu? 


Vừa qua, với chủ đề "Chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội - nhìn từ thực tiễn Việt Nam" bài nói chuyện của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã đề cập 4 nội dung cơ bản: Chủ nghĩa xã hội là gì? Con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam; Làm thế nào để đi lên chủ nghĩa xã hội? Và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam đang đặt ra những vấn đề gì? 




Tổng Bí thư nêu rõ Xã hội xã hội chủ nghĩa mà nhân dân Việt Nam đang phấn đấu xây dựng là một xã hội dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh; do nhân dân làm chủ; có nền kinh tế phát triển cao, dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp; có nền văn hoá tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc; con người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện; các dân tộc trong cộng đồng Việt Nam bình đẳng, đoàn kết, tôn trọng và giúp đỡ nhau cùng phát triển; có Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do Đảng Cộng sản lãnh đạo; có quan hệ hữu nghị và hợp tác với các nước trên thế giới. 


Vậy mà điều quan trọng cần nói về chủ quyền đất nước đang bị Trung quốc xâm phạm, ngư dân bị đe dọa bắt bớ, tình hình băng hoại đạo đức lối sông của một bộ phận không nhỏ đảng viên trong đảng, tình hình kinh tế Việt nam suy thoái và biện pháp cứu vãn khônng thấy ông đề cập? 


Không hiểu ở Cuba người ta nghĩ gì nhưng ở trong nước có người bảo năm 1981, ông được cử sang Liên Xô làm thực tập sinh, học tập và bảo vệ luận án tiến sĩ tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Liên Xô thuộc Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô. Hồi đó mấy ông thầy Nga cũng như ông Trọng hôm qua thuyết giảng về CNXH ở Cuba, tất cả các ông thầy đó cùng với niềm tin chắc như đinh đóng cột về sự ưu việt tuyệt đối của CNXH trên thế giới nay đâu rồi? và Liên xô cùng với khối CNXH hùng mạnh đó nay còn ai? 


Thế giới xã hội con người là một sự vận động tiến hóa không ngừng, những “chân lý” của ngày hôm qua trở thành giả dối của ngày hôm nay là điều không còn xa lạ. 


Ông Trọng nói là hiện nay đảng ông chỉ mới tính đi qua “thời kỳ quá độ,” tức là giai đoạn chuyển tiếp trước khi tới chủ nghĩa xã hội, và ông nói: “Quá độ lên chủ nghĩa xã hội là một sự nghiệp lâu dài, vô cùng khó khăn và phức tạp!” Bởi vì “Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co!” Ở nước ta, việc tiến tới chủ nghĩa đó “lại càng khó khăn, phức tạp, nhất thiết phải trải qua một thời kỳ quá độ lâu dài với nhiều bước đi”. Nhưng ông cũng không hiểu nổi “thời kỳ quá độ” này nó lâu dài đến bao nhiêu năm, 20 năm hay là phải 100 năm để dân còn hy vọng rằng không bị biến thành chuột bạch, thỏ con trong cuộc thí nghiệm vô tiền khoáng hậu của đảng. Gần bốn chục năm qua trong hòa bình rồi mà đất nước ngày càng tụt hậu so với mấy nước Đông Nam Á chứ chưa dám so bì với các nước Tư bản giãy chết khác trên thế giới. Nghèo đói gia tăng, xã hội xuống cấp, đảng suy thoái đến mức bản thân ông còn phải thừa nhận là mối nguy đổ vỡ chế độ thì liệu dân còn tin nổi vào CNXH vào đảng của ông nữa hay không? 


Ở cái thời điểm mà lạm phát dẫn đầu ASEAN và nhất nhì thế giới, hơn 50 nghìn doanh nghiệp bị phá sản trong năm 2011. Dự trữ ngoại tệ chỉ bằng con số lẻ của các nước trong khu vực thì nói gì thì nói người dân có quyền nghi ngờ về cái thời kỳ quá độ mà ông đang bám víu. Đời sống người dân ngày càng khó khăn hơn, mâm cơm trong bữa ăn của đại bộ phận gia đình người Việt Nam mỗi ngày thêm thiếu vắng thịt cá. 


Hãy nhìn lại xem đảng do ông lãnh đạo, Thủ tướng trực tiếp chỉ đạo, giám sát và cả mấy ngàn đảng viên đi tiên phong thực hiện mà để Đại thương thuyền Vinashin chìm đáy biển cuốn mất tiêu 4,5 tỷ USD tiền thuế của dân. Các doanh nghiệp do nhà nước trực tiếp bơm tiền dân nuôi dưỡng như EVN, Sông đà, Petro.v.v..đang gây thất thoát hàng tỷ đô mà đảng vẫn vô tư như không. Vậy mà ông vẫn tụng kinh CNXH và nói rằng “ Đại bộ phận nhân dân, đảng viên hồ hởi, vui mừng, đồng tình, nhất trí cao” với nghị quyết TW. 


Không thể hiểu nổi cái thống kê “Tuyệt đại đa số” kia của ông lấy từ nguồn thông tin nào? mà sao ông vẫn nhắm mắt nói lấy được. 


Việt Nam hiện nay chỉ còn là 5 quốc gia độc tài cộng sản sót lại trong hơn 200 đất nước đa nguyên tự do dân chủ trên thế giới nhưng ông vẫn tiếp tục “kiên quyết khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng.” Mà ai chấp nhận? Nếu nói là nhân dân, thì thưa ông, dựa vào đâu? cơ sở nào để khẳng định là nhân dân chấp nhận điều đó hay chỉ có thiểu số trong đảng của ông? 


Không có một quốc gia tự do dân chủ nào mà người dân phải chấp nhận gồng mình chịu đói nuôi một nhà nước chỉ biết đến quyền lợi của đảng như Việt Nam. 


Đến thăm Cuba hôm qua, ông Trọng đã đem những điều đã học được ở Liên xô những năm thập niên 80 cộng với nhưng điều vá víu về nền kinh tế thị trường “định hướng XHCN” của năm 2000 để tái khẳng định những tố chất ưu việt và bất biến của CNXH bất chấp thực tế đang diễn ra hoàn toàn ngược lại hàng ngày hàng giờ ở Việt nam và thế giới thì quả thực người ta bảo ông là “Trọng Lú” có lẽ là không ngoa ngôn tí nào.



_________________________________________


CÁI LỜI ĐỒN!

(khuyến mãi từ các comments trên net)

TIN NÓNG: Nguyễn Tấn Dũng có biểu hiện chuẩn bị bỏ chạy

Tin mật từ nội bộ Cộng sản Việt Nam phát đi và đang loan nhanh trên các trang mạng, cho biết rằng nội bộ Cộng sản Việt Nam đang rất rối ren, và người cầm đầu nhà cầm quyền là Nguyễn Tấn Dũng có thể đang nghĩ đến việc tháo chạy khỏi hệ thống này, nhưng làm sao mà vẫn giữ được mạng sống và tài sản. Tin có vẻ như thất thiệt, tuy nhiên tiết lộ từ một cuộc họp của tổng cục an ninh 1 phía nam cho biết Hà Nội đang ráo riết chuẩn bị giành lại quyền lực từ Dũng, và Bộ chính trị thì chia năm xẻ bảy với các vấn đề quốc nội và quốc ngoại. Việc tài sản của Dũng càng ngày càng lớn và quyền lực nắm trọn như một nhà độc tài đang làm cho nhiều phe cánh trong Bộ chính trị điên tiết và quyết giành lại, đặc biệt là cánh đang lợi dụng sự hậu thuẫn từ Trung Cộng.

Việc đem đứa con trai út tên Nguyễn Minh Triết đang du học từ Anh quốc về Việt Nam làm cán bộ Đoàn, theo nhiều người nói, là một cách Bộ chính trị Cộng sản Việt Nam muốn buộc Dũng phải đem con trai mình về như một thứ con tin giam lỏng, tránh việc Dũng tuồn tài sản qua Anh thông qua đứa con này. Một tin tức khác, từ một nhân vật thân cận của gia đình Nguyễn Tấn Dũng kể lại trong một cuộc họp mặt gia đình kín đáo, 2 đứa con của Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thanh Nghị và Nguyễn Thanh Phượng đã nhắc Dũng chuyện tính đến một nước cờ hạ cánh an toàn khi hết nhiệm kỳ sắp tới, nếu không sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm vì nội bộ thù ghét và chuẩn bị nhiều kế hoạch triệt hạ. Phượng là con gái cưng của Dũng và người được Dũng tin cậy nhất, cũng có ý trách móc rằng Dũng đừng quá tham danh tiếc quyền, phải bỏ bớt để tính chuyện tháo chạy, vì khi Dũng đang tại chức thì có vẻ an toàn, nhưng khi hết thì rất nguy hiểm.

Dũng đang mất lòng Hà Nội rất nhiều vì can thiệp vào miếng bánh đã được phân chia. Do áp lực báo chí và dân chúng về vụ Tiên Lãng, Hải Phòng, Dũng đành phải ra lệnh điều tra và xử phạt các quan chức địa phương, một điều tối kỵ cho Dũng vì đây là lãnh địa không thuộc vùng kiểm soát của đương sự, cách làm này đã phá luật chơi ngầm của hệ thống lãnh đạo Cộng sản Việt Nam. Vì vậy phóng lao phải theo lao, Dũng đành sẽ phải xử phạt các quan chức Hải Phòng, đồng thời sẽ kêu án nông dân Đoàn Văn Vươn ở mức án khoảng 3 năm tù để xoa dịu phe cánh ngoài đó, nhưng không quá nặng để dân chúng không phản ứng. Nông dân Đoàn Văn Vươn là người đã chống lại công an, quân đội và nhà cầm quyền Hải phòng vì việc xông vào nhà ông cướp đất, phá tài sản. Tin tức lan nhanh không biết thực hư thế nào, và cũng khó có được các nguồn kiểm chứng, tuy nhiên qua phân tích thì quả đúng là Nguyễn Tấn Dũng đang rơi vào thế khó, vận mệnh của dân tộc Việt Nam đang đứng trước một bối cảnh điêu linh bởi nội bộ đảng Cộng sản Việt Nam đang tranh giành xâu xé lẫn nhau từng ngày vì quyền lợi và tham vọng.

Quang Trung:

Liệt kê các kẻ thường xuyên quan hệ với gia đình NTD. Những người trong gia đình hắn tham gia vào "công cuộc cướp bóc, tham nhũng".

- Con gái hắn đã kết hôn với một tay việt kiều, đây là kế "kim thuyền thoát xác" khi có biến. Con gái hắn với số tiền vơ vét, có thể kiếm được chỗ trú thân cho tên đồ tể 3D rất dễ dàng. Với mục đích đầu tư vào một quốc gia nào đó ở Trung đông hoặc Châu Âu, châu Phi, hắn có thể lẩn trốn dư luận, và toá án nhân dân xét xử tội phạm quốc gia, nhân quyền quốc tế.

- Con trai hắn tìm cách móc nối với những kẻ cơ hội nhằm tạo nên vỏ bọc an toàn, cho hắn rời khỏi VN mà vẫn có người nhà trong chính phủ bù nhìn.

- Số vàng, ngoại tệ vơ vét được, dân ta sẽ nhờ toà án quốc tế, ngân hàng Thuỵ sĩ truy ra. Xem làm thế nào với đồng lương ấy, hắn có thể có tài sản kếch sù.

- Với những đồng tiền thắm đẫm mùi máu thuyền nhân bỏ nước ra đi tại cửa biển khi hắn còn tại chức công an, xin đồng bào đừng bỏ qua tội của tên NTD. Trời không dung, đất không tha. Tội đáng tru di xoá sổ ba họ, và đồng bọn, nếu là thời phong kiến. Nhưng ngày nay, chúng ta sẽ xử hắn theo luật của chính quyền Việt nam mới, của nước Việt Nam Cộng Hoà trong tương lai.

Chánh Pháp:

Trong kinh Ðề Bà Ðạt Ma (Devadata-suta) có câu: “Những việc ác mà ngươi đã phạm, không phải là tại cha ngươi, không phải tại mẹ ngươi, không phải tại thầy, chủ ngươi. Chính một mình ngươi đã phạm, và một mình ngươi phải chịu quả báo”.

Trong kinh Pháp Cú (Damma-pada) cũng có câu: “Dẫu rằng ngươi chạy lên trời cao, ẩn dưới biển sâu, trốn trong núi thẳm, nhưng không có nơi nào mà ngươi tránh khỏi cái quả ghê gớm về tội ác của ngươi”.

-  Được biết công an Sài Gòn đã bắt đầu tiếp cận một số thanh niên quan tâm đến các bloggers này để khuyên đừng tìm cách đến toà án, nhưng họ quên rằng, với các bloggers Điếu cày, BaSaiGon và Tạ Phong Tần thì không chỉ có giới trẻ quan tâm, mà cả giới trí thức và công nhân cũng rất quan tâm. Bất chấp thủ đoạn của Ban Tuyên giáo và Bộ Công an dùng sự kiện này để đánh tráo dư luận, nhân dân VN sẽ chiến thắng, công lý sẽ phải được sáng tỏ...



THỜI THỔ TẢ

(cốp pi từ phot_phet) 



Mũ Cối Tàu đương nhiên là một vũ khí, bởi vì nó rất đắt. Những năm 80 nó có giá 80 đồng, bằng một chỉ vàng. Khi cao điểm lên tới 150 đồng, gần bằng 2 chỉ. Thời này đi dép tông Lào, mặc quần bò Thái, áo bay Liên Xô, đeo đồng hồ Seiko, đội mũ cối thì có thể tán đổ cả hoa hậu.


Xe đạp là cả một gia tài. Ai có xe đạp thì đương nhiên kẻ đó không thể gọi là nghèo. Một chiếc xe đạp mất cả làng, cả khu phố đều biết. Xe sang nhất là xe Peugeot-“Đẹp trai đi bộ không bằng mặt rỗ đi Lơ”, xe Lơ là xe Peugeot ( Cũng có người bảo đó là xe máy Mobylette). Xe Favorite sang trọng thứ nhì, sau Peugeot: ” Làm trai cho đáng nên trai/ có Pha vơ rít, có đài dắt lưng”



Thời trang cũng là đồ khoe của, vũ khí tán gái thời bao cấp, tính từ dưới chân lên đến đầu phải bắt đầu từ đôi dép. Dép đúc Trung Quốc được coi là một loại dép sang. Thời mà người ta đi chân đất, guốc mộc và dép cao su xỏ bốn quai thì ai đi dép đúc đều được coi là dân quí phái. Thoạt kì thuỷ nó được cấp phát cho bộ đội vượt Trường Sơn hành quân vô Nam. Đi dép này không sợ bị sút quai dọc đường, về sau trở thành mode sang trọng của thanh niên tỉnh lẻ miền Bắc trong chiến tranh.


Ở Hà Nội và Hải Phòng thì dép nhựa Tiền Phong mới đúng là mode. Trong suốt thời trai trẻ của tui, chưa khi nào tui có được một đôi dép nhựa Tiền Phong. Muốn có để đi tán gái thì phải đi mượn, hi hi. Có dép nhựa Tiền phong trắng, phải biết cách “khệnh khạng” nữa. Thí dụ quần phải xắn cao đến nửa gối, không được xỏ quai hậu của dép mà luôn luôn phải đi dép “dẫm quai” cho sành điệu.


Sau chiến tranh thì dép Tông Lào mới thực sự là mode sang trọng, dép có đế càng dày càng sang.


Bút cũng là một vũ khí tán gái. Trong ảnh bút nắp trắng là bút Hồng Hà, nắp vàng là bút Kim Tinh. Các loại khác là bút Trường Sơn. Bút Kim Tinh trước 1975 là là một vật trang sức đắt giá, chỉ có dân giàu có mới có loại bút này. Chỉ cần giắt cái bút Kim Tinh vào túi áo trên, chưa cất lời mắt nàng đã long lanh… dễ sợ!


Đồng hồ Pôljot Liên Xô là một loại vũ khí đắc địa để tấn công các cô gái xinh đẹp. Trước 1975 đồng hồ poljot Liên Xô tuồng như là khát vọng cháy bỏng của các chàng trai. Có nó thì không cần phải nhiều lời, chỉ cần đưa tay lên xem đồng hồ là tim nàng đã rung rinh.


Anh nào giàu có mua tặng nàng chiếc đồng hồ poljot nữ thì cuống tim nàng đứt ngay lập tức, nàng đổ cái rầm.


Đồng hồ Seiko chạy tự động, không phải lên giây, lại hiện ra thứ, ngày, tháng… thật quá sang trọng.


Một yêu anh có sen kô

hai yêu xe đạp Pơ giô đón nàng.

( Còn có câu nói về xe máy hiệu Peugeot:

Một yêu anh có sen kô

hai yêu anh có Pơ giô cá vàng)


Trước 1980, sang trọng và quí phái số 1 là xe Babeta, nó còn quí hiếm gấp nhiều lần xe mercedez bây giờ. Ngay cả bộ trưởng cũng khó lòng mua được chiếc xe này. Đó là xe của bậc đại gia số 1 của Hà Nội và các thành phố lớn. 
Sau 1980 là thời đại của honda, Honda Super Cub C50. Khi đó lập tức truyền tụng câu: ” Một trăm lời nói không bằng ống khói hon đa”.









Và Không thẻ thiếu là vũ khí tối cao này : chỉ cần 1 tờ này đút trong túi ngực áo phin trắng thì đi chơi cầm chắc phần thắng.


Thêm tí nữa này:




Em cá vàng, hết xăng là co càng đạp




Mô kích đời đầu, trông gấu nhờ




Simson BS 51 đây, ngồi êm ra phết




Em Jawa 350, hàng khủng của rân trơi




Em MZ đấy, một thời vô đối, bằng Dôn-doi bi giờ




Em honda 67 cũng oách




Như em Min khù khờ




Anh chuyên thông đít bằng thứ này




Em Mifa xinh xắn




Anh Phượng hoàng nam điển trai


Phượng hoàng cái






Chú SK gù lưng, sưng bụng




Sony cửa lùa




Sanyo cũng rứa




Simson nữ đây. Khói thơm cực




Tai voi đểu của đảng


Tai voi hịn đây nài




và con cóc




Đài thời thiên đàng




Bàn là




Thuốc cho bần nông




Thú chơi tao nhã của anh hùi cửi truồng




Nhà có điều kiện


Hết mịa rùi. Bài anh nhặt được (không rõ tác giả), hình ảnh và lời bình của thằng anh & thằng Gúc.

Phọt phẹt