Sunday, August 11, 2013

EM CHƯA CÓ ĐẢNG...

TÔI KHÁT KHAO VÀO ĐẢNG


Huỳnh Ngọc Chênh
Tôi vẫn hay nói đùa với bạn bè, 61 năm qua đời tôi không có đảng. Nói đùa cho vui vậy nhưng trong lòng tôi chua xót lắm.

Khi tôi bước vào lứa tuổi hai mươi thì đất nước cũng vừa thống nhất, cả nước đặt dưới quyền lãnh đạo của môt đảng duy nhất đó là đảng CSVN. Tôi có điều kiện và rất hăm hở tìm hiểu, nghiên cứu lý tưởng, chủ thuyết và đường lối của đảng nầy. Sau một thời gian nghiên cứu chủ nghĩa Mác Lê Nin cũng như tiếp xúc với thực tế qua các đảng viên, tôi thấy rằng với quan điểm sống và phương pháp tư duy của tôi, tôi không thích hợp với đảng nầy, từ đó tôi từ bỏ ý định phấn đấu vào đảng mặc dù tôi vẫn liên tục làm việc trong hệ thống Nhà Nước do đảng nầy độc tôn lãnh đạo.

Vì hiểu biết về lý tưởng, chủ trương và đường lối của đảng ấy rất kỹ nên tôi biết rằng không vào đảng ấy thì không còn đảng phái chính trị nào khác để vào, ngay cả các tổ chức hội đoàn khác không đặt dưới sự lãnh đạo của đảng ấy, không đi theo đường lối của đảng ấy thì cũng không có để vào.


Để khỏi bị đẩy ra ngoài vòng pháp luật, tôi phải cắn răng chấp nhận cuộc sống không có đảng, nghĩa là tôi phải  lầm lũi cô độc sống giữa cuộc đời. Và phải sống như thế đã qua gần 40 năm!

40 năm tôi luôn khao khát có một tổ chức chính trị hợp pháp nào đó phù hợp với lý tưởng sống, với phương pháp tư duy của tôi để tôi gia nhập. Tôi luôn khao khát được sống trong tổ chức chính trị hợp pháp, được có những người bạn chí cốt, nghĩa là có những người đồng chí bên cạnh mình để cùng nhau bàn bạc về lý tưởng, hỗ trợ nhau trong cuộc sống, kề vai sát cánh với nhau trong hoạt động giúp ích cộng đồng, giúp ích đất nước và cả việc nâng đỡ, chia sẻ với nhau vào những lúc khó khăn, suy sụp. Những việc ấy, không có tổ chức, không có những người bạn đồng chí hướng thì không thể nào tự một mình làm được.

40 năm, tôi có những người bạn đồng nghiệp, bạn láng giềng, bạn nhậu, bạn ăn chơi, bạn du lịch, bạn bóng đá...nhưng không hề có bạn đồng chí hướng. Đau xót lắm chứ, thiệt thòi lắm chứ. Làm sao mình bàn bạc lý tưởng sống, chính kiến của mình với những người bạn "thời vụ" như bạn đồng nghiệp, bạn láng giềng, bạn nhậu, bạn bóng đá, bạn ăn chơi...? Chưa nói là bị bao nhiêu thiệt thòi lặt vặt khác trong cuộc sống, trong công việc khi không có một tổ chức nào của mình đứng ra bảo vệ.

Đến bây giờ, bước vào tuổi xế chiều, tôi càng khát khao hơn về việc được gia nhập một chính đảng hợp pháp nào đó phù hợp với lý tưởng sống của tôi. Chẳng lẽ cho đến cuối đời tôi vẫn tiếp tục lầm lũi sống trong đơn độc như 40 năm qua tôi đã sống hay sao? Chẳng lẽ cứ mãi mãi vậy ư?
                                                                               *    * 



Tôi và những người cùng thế hệ không có đảng như tôi, xem như có thể cho qua, thiệt thòi bất hạnh thì cũng đã chịu rồi, cũng đã qua rồi, nào có được sửa lại, nào có bù đắp được đâu. Nhưng những thế hệ tiếp sau, những bạn trẻ, những thế hệ tương lai của đất nước thì sao? Chẳng lẽ vẫn cứ để họ tiếp tục sống đơn độc lầm lũi cho đến hết cuộc đời khi họ không muốn vào tổ chức của đảng CSVN như thế hệ chúng tôi hay sao?

Nhưng ngay những người trẻ tuổi muốn được đứng vào hàng ngũ của đảng CSVN, chính đảng hợp pháp duy nhất, cũng đâu phải chuyện dễ.

90 triệu dân mà đảng CSVN mới kết nạp chưa tới 4 triệu đảng viên thì thử hỏi còn lại hơn 85 triệu dân, trong đó có đến hàng chục triệu người đã trưởng thành, có tổ chức nào khác để họ được đứng vào khi họ không được hoặc không muốn vào tổ chức đảng Cộng Sản? 

Hàng chục triệu công dân trẻ tuổi ấy, ngoài chừng vài triệu được vào Đoàn hướng theo lý tưởng cộng sản của đảng cầm quyền, số còn lại, có muốn, có khao khát đứng vào hàng ngũ của một chính đảng hợp pháp nào đó phù hợp với lý tưởng của họ không? Nếu nói rằng không thì đất nước nầy xem như đã vất đi. Vì chỉ có vài triệu người sống có lý tưởng, có định hướng chính trị trong một đất nước có đến 90 triệu người dân thì xã hội sẽ rối loạn.

Dĩ nhiên không phải hàng chục triệu người trẻ đều khát khao có một chính đảng phù hợp với lý tưởng của mình để gia nhập. Chỉ cần vài chục phần trăm trong số đó là đất nước đã có diễm phúc rồi.

Nhưng thực tế độc đảng hiện nay thì vài chục phần trăm ấy, khoảng chừng chục triệu thanh niên, có tổ chức chính trị nào để họ phát huy lý tưởng sống và định hướng chính trị của mình?

Vì không vào đảng cộng sản và không có chính đảng nào khác để vào nên những người trẻ tuổi ấy bày tỏ khát khao của mình trên thế giới ảo. Ai chịu khó vào các mạng xã hội sẽ thấy hàng ngàn các đảng phái, hiệp hội ảo được lập ra. Có những đảng phái, hiệp hội có chính kiến như hội những người yêu nước, hội chống Tàu cộng, hội những người chống cộng, hội những người chống phản động, hội vì Hoàng Sa và Trường Sa...Nhưng phổ biến nhất vẫn là những đảng phái và hiệp hội phi chính trị, phi lý tưởng và chưa nói là rất tào lao như đảng Bia, Đảng Bao Cao Su, hội những người phát cuồng vì thịt chó, hội những người mê gái đẹp, hội trai xinh cô đơn, hội dã quỳ, hội nhà dê...

Ngoài đời thực thì khát khao được đứng vào trong tổ chức của người dân được thể hiện qua những hiệp hội phi chính trị vô thưởng vô phạt khác (vì họ sẽ bị bắt tù ngay tức khắc nếu như lập ra các tổ chức có màu sắc chính trị) như hội chim cảnh, hội cá cảnh, hội cây cảnh, hội thú cưng, hội câu cá, hội cầu lông, hội chơi tem, hội chơi đồ cỗ, hội xe cỗ, hội phượt,  hội hotgirl, hội hotboy, hội đồng tính, hội nhảy đầm, hội nhậu...và cả những hội suy thoái khác như hội đá gà, hội cờ bạc, hội cá độ, hội đổi vợ, hội tự do tình dục, hội bia ôm, hội cướp giật, hội giả ăn xin, hội lừa đảo...

Chúng ta đang đối mặt với nguy cơ xã hội càng lúc càng suy đồi, càng bất an; chúng ta đang phiền trách giới trẻ càng ngày càng sống xa rời lý tưởng. Nhưng thử hỏi đảng CSVN có lo được lý tưởng cho toàn bộ giới trẻ? Thử hỏi chúng ta có chính đảng nào khác để góp phần lo cho giới trẻ chưa có đảng? Làm sao trách họ sống sao lầm lạc, vô nghĩa...?

Thế hệ của tôi đã có quá nhiều người sống lầm lũi cô độc giữa cuộc đời rồi. Đừng để cho các thế hệ sau lại tiếp tục chịu thiệt thòi như vậy. Mà họ còn chịu thiệt thòi thì đất nước cũng thiệt thòi theo.


(từ blog Huỳnh Ngọc Chênh)