Phong Trần
(Quán chủ Phong Trần Quán)
Nông Quốc Tuấn, con trai Nông Ðức Mạnh.
Giới “đả cẩu,” nghĩa là những người mê thịt cầy chứ không phải là các đệ tử Cái Bang chuyên sử dụng Ðả Cẩu Bổng để chống lại lũ khuyển (thực cũng như giả). Khi không có “Cờ Tây” thì dân “đả cẩu” bèn dùng thịt heo nấu giả thịt cầy gọi là món Giả Cầy. Người ăn món giả cầy không bị lừa bịp vì đầu bếp đã nói hẳn đó chỉ là món giả thịt chó.
Nhưng trong xã hội An-nam XHCN thì những tay chuyên làm đồ giả, đồ dởm, đồ đểu đều thiếu cái tư cách chân thực của người làm món giả cầy, nhất là giới quan quyền XHCN. Chuyện “tiến sĩ giả cầy” đang làm cả nước xấu hổ còn thua xa các trò chính trị giả cầy đang diễn ra trong triều đình. Gần đến ngày đại hội Ðảng thì Nông vương cảm thấy mình rồng càng ngày càng sa sút do bội thực lộc nước nên đã sửa soạn nhường ngôi cho thế tử.
Kỳ Ðại Hội Ðảng khóa 10, Nông vương triệu tập quần thần để đưa thế tử vào TW đảng nhưng vì thế tử vướng mắc vào Bờ Mu Mười Tám (PMU-1 nên đành đưa thế tử đi trấn nhậm ở đất Bắc Giang. Nay nhân vụ công an Bắc Giang đánh chết người vô cớ Nông vương bèn chụp lấy thời cơ truất phế viên thái thú Bắc Giang để đưa thế tử lên thay. Theo luật lệ của Ðảng “ta” thì bí thư tỉnh phải là Ủy viên TW. Nay thế tử đã được một trăm phần trăm phiếu bầu lên làm Chánh Bí Thư tỉnh, nghĩa là danh chánh ngôn thuận nên BCT đương nhiên phải mời thế tử vào TW. Vào TW rồi tiến nhanh, tiến mạnh lên BCT để sau đó tiến vững chắc lên ngôi Hoàng đế. Ðường “hoàng đạo” của thế tử sáng vằng vặc như trăng rằm.
Báo chí trong nước được lệnh tuyên cáo cho thần dân tin mừng vĩ đại này nhưng không được nói rõ tân thái thú chính là con ruột của Nông vương để tránh tiếng cha truyền con nối giống như Kim triều ở xứ Triều Tiên. Triều đình ngăn cấm báo chí như vậy thì hơi thừa vì ai chả biết Nông Quốc Tuấn là con ruột của đức vua chứ đâu có mơ hồ, hư hư thực thực như như thân thế của vua cha. Giấu giếm như vậy chẳng khác nào mèo giấu của quý dưới gầm giường.
Khi được tin con trai yêu quý của mình lên chức Bí Thư tỉnh, Nông Hoàng hậu mừng như mới sinh quý tử, chạy ào vào cung hội kiến nhà vua.
- Mình ơi, thằng Tuấn nhà mình được làm bí thư tỉnh thiệt hả?
- Không thiệt thì giả hay sao, chắc bà hay nấu món giả cầy nên mới đa nghi như vậy.
- Thôi, em xin lỗi mình. Nhưng thằng Tuấn nhà mình không có mảnh bằng dằn túi thì ăn nói làm sao với thiên hạ?
- Bà chỉ vớ vẩn con mẹ đồng nát. Tôi sẽ bảo mấy trường đại học cấp cho nó vài cái bằng tiến sĩ tại chức tha hồ treo đầy vách.
- Nhưng nó có đi học ngày nào đâu mà có bằng?
- Ơ hay! Thế tôi có biết tiếng Nga đâu mà cũng có bằng kỹ sư Liên Xô. Ba Dũng chưa học hết cấp một mà có bằng cử nhân Luật. Thế có đứa nào dám thắc mắc không? Thằng Tuấn đã từng qua Ðông Ðức lao động nên cứ nói nó đậu tiến sĩ ở Ðông Ðức thì còn ai nghi ngờ được nữa! Thịt chó thật hay giả cầy ăn vào mà còn không biết nữa là bằng thiệt với bằng giả!
- Ai bày ra cái trò bằng cấp này mệt thật. Cứ như hồi sinh thời bác em thấy là êm đẹp nhất. Trong đảng chả ai có bằng cấp cả. Các tổng bí thư từ đồng chí Lê Dức Thọ, Ðỗ Mười, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh,... có ai đỗ đạt gì đâu.
- Thời đó ta chủ trương “trí, phú, địa, hào, đào tận gốc” thì bố ai dám khoe chữ. Mà cụ Mao đã phán rằng “trí thức không bằng cục phân” thì ai dại gì mà làm cục phân. Bây giờ mình làm kinh tế thị trường mà lại lòi cái dốt học ra thì bọn tư bản nó coi mình ra cái gì.
- Thằng Tuấn mà lên Tổng Bí Thư Ðảng thì em sẽ phải cáng đáng nhiều chuyện thay cho nó nên mình cũng phải lấy cho em một cái bằng không tiến sĩ thì cũng phải thạc sĩ để có uy thế ăn nói với người ta.
- Thế bà muốn lấy bằng tiến sĩ môn gì, chả lẽ lại lấy bằng tiến sĩ nấu giả cầy hả?
- Này ông đừng có bêu riếu tôi. Tôi nấu giả cầy nhưng có lừa dối ai đâu! Các ông mới là những tay nấu giả cầy thượng thừa. Nấu cho cả nước ăn mà không ai dám kêu ca.
Nhân dân trong nước bị ăn giả cầy chính trị hoài hoài nên riết thành ghiền. Ðảng chạy theo chủ nghĩa tư bản rành rành mà cứ hô toáng lên là kiên trì tiến lên CNXH thì CNXH của ta là CNXH giả cầy chứ còn gì! Vậy mà khối anh trí thức CNXH cứ leo lẻo ca rằng thì là Ðảng theo ông Mác ông Lê thật. Ðảng nói học tập đạo đức “bác Hồ” mà tham nhũng vô địch thì hoặc là Ðảng học tập giả cầy hoặc là đạo đức của “bác” là đạo đức giả cầy. Vậy mà cán bộ đảng viên giành nhau chức tiên tiến về học tập đạo đức “bác”! Ta làm đếch gì có dân chủ mà Ðảng cứ nhâng nhâng nháo nháo rằng ta dân chủ gấp hàng nghìn lần các nước tư bản thì rõ ràng dân chủ của ta là dân chủ giả cầy! Ta bị Tàu nó chiếm đất chiếm biển mà cứ ngoạc mồm ra ca tụng tình hữu nghị 16 chữ vàng tức là ta bị Tàu nó nhét giả cầy vào họng mà vẫn khen rằng thịt cầy Tàu ngon!
Xã hội XHCN của ta là xã hội XHCN giả cầy nên nhân dân mới nửa tỉnh nửa mê, đất nước gần tiêu vong mà vẫn tưởng thái bình thịnh trị, tung hô Ðảng vạn tuế để nền chính trị giả cầy thiên thu trường trị.
Phong Trần
(Quán chủ Phong Trần Quán)
Nông Quốc Tuấn, con trai Nông Ðức Mạnh.
Giới “đả cẩu,” nghĩa là những người mê thịt cầy chứ không phải là các đệ tử Cái Bang chuyên sử dụng Ðả Cẩu Bổng để chống lại lũ khuyển (thực cũng như giả). Khi không có “Cờ Tây” thì dân “đả cẩu” bèn dùng thịt heo nấu giả thịt cầy gọi là món Giả Cầy. Người ăn món giả cầy không bị lừa bịp vì đầu bếp đã nói hẳn đó chỉ là món giả thịt chó.
Nhưng trong xã hội An-nam XHCN thì những tay chuyên làm đồ giả, đồ dởm, đồ đểu đều thiếu cái tư cách chân thực của người làm món giả cầy, nhất là giới quan quyền XHCN. Chuyện “tiến sĩ giả cầy” đang làm cả nước xấu hổ còn thua xa các trò chính trị giả cầy đang diễn ra trong triều đình. Gần đến ngày đại hội Ðảng thì Nông vương cảm thấy mình rồng càng ngày càng sa sút do bội thực lộc nước nên đã sửa soạn nhường ngôi cho thế tử.
Kỳ Ðại Hội Ðảng khóa 10, Nông vương triệu tập quần thần để đưa thế tử vào TW đảng nhưng vì thế tử vướng mắc vào Bờ Mu Mười Tám (PMU-1 nên đành đưa thế tử đi trấn nhậm ở đất Bắc Giang. Nay nhân vụ công an Bắc Giang đánh chết người vô cớ Nông vương bèn chụp lấy thời cơ truất phế viên thái thú Bắc Giang để đưa thế tử lên thay. Theo luật lệ của Ðảng “ta” thì bí thư tỉnh phải là Ủy viên TW. Nay thế tử đã được một trăm phần trăm phiếu bầu lên làm Chánh Bí Thư tỉnh, nghĩa là danh chánh ngôn thuận nên BCT đương nhiên phải mời thế tử vào TW. Vào TW rồi tiến nhanh, tiến mạnh lên BCT để sau đó tiến vững chắc lên ngôi Hoàng đế. Ðường “hoàng đạo” của thế tử sáng vằng vặc như trăng rằm.
Báo chí trong nước được lệnh tuyên cáo cho thần dân tin mừng vĩ đại này nhưng không được nói rõ tân thái thú chính là con ruột của Nông vương để tránh tiếng cha truyền con nối giống như Kim triều ở xứ Triều Tiên. Triều đình ngăn cấm báo chí như vậy thì hơi thừa vì ai chả biết Nông Quốc Tuấn là con ruột của đức vua chứ đâu có mơ hồ, hư hư thực thực như như thân thế của vua cha. Giấu giếm như vậy chẳng khác nào mèo giấu của quý dưới gầm giường.
Khi được tin con trai yêu quý của mình lên chức Bí Thư tỉnh, Nông Hoàng hậu mừng như mới sinh quý tử, chạy ào vào cung hội kiến nhà vua.
- Mình ơi, thằng Tuấn nhà mình được làm bí thư tỉnh thiệt hả?
- Không thiệt thì giả hay sao, chắc bà hay nấu món giả cầy nên mới đa nghi như vậy.
- Thôi, em xin lỗi mình. Nhưng thằng Tuấn nhà mình không có mảnh bằng dằn túi thì ăn nói làm sao với thiên hạ?
- Bà chỉ vớ vẩn con mẹ đồng nát. Tôi sẽ bảo mấy trường đại học cấp cho nó vài cái bằng tiến sĩ tại chức tha hồ treo đầy vách.
- Nhưng nó có đi học ngày nào đâu mà có bằng?
- Ơ hay! Thế tôi có biết tiếng Nga đâu mà cũng có bằng kỹ sư Liên Xô. Ba Dũng chưa học hết cấp một mà có bằng cử nhân Luật. Thế có đứa nào dám thắc mắc không? Thằng Tuấn đã từng qua Ðông Ðức lao động nên cứ nói nó đậu tiến sĩ ở Ðông Ðức thì còn ai nghi ngờ được nữa! Thịt chó thật hay giả cầy ăn vào mà còn không biết nữa là bằng thiệt với bằng giả!
- Ai bày ra cái trò bằng cấp này mệt thật. Cứ như hồi sinh thời bác em thấy là êm đẹp nhất. Trong đảng chả ai có bằng cấp cả. Các tổng bí thư từ đồng chí Lê Dức Thọ, Ðỗ Mười, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh,... có ai đỗ đạt gì đâu.
- Thời đó ta chủ trương “trí, phú, địa, hào, đào tận gốc” thì bố ai dám khoe chữ. Mà cụ Mao đã phán rằng “trí thức không bằng cục phân” thì ai dại gì mà làm cục phân. Bây giờ mình làm kinh tế thị trường mà lại lòi cái dốt học ra thì bọn tư bản nó coi mình ra cái gì.
- Thằng Tuấn mà lên Tổng Bí Thư Ðảng thì em sẽ phải cáng đáng nhiều chuyện thay cho nó nên mình cũng phải lấy cho em một cái bằng không tiến sĩ thì cũng phải thạc sĩ để có uy thế ăn nói với người ta.
- Thế bà muốn lấy bằng tiến sĩ môn gì, chả lẽ lại lấy bằng tiến sĩ nấu giả cầy hả?
- Này ông đừng có bêu riếu tôi. Tôi nấu giả cầy nhưng có lừa dối ai đâu! Các ông mới là những tay nấu giả cầy thượng thừa. Nấu cho cả nước ăn mà không ai dám kêu ca.
Nhân dân trong nước bị ăn giả cầy chính trị hoài hoài nên riết thành ghiền. Ðảng chạy theo chủ nghĩa tư bản rành rành mà cứ hô toáng lên là kiên trì tiến lên CNXH thì CNXH của ta là CNXH giả cầy chứ còn gì! Vậy mà khối anh trí thức CNXH cứ leo lẻo ca rằng thì là Ðảng theo ông Mác ông Lê thật. Ðảng nói học tập đạo đức “bác Hồ” mà tham nhũng vô địch thì hoặc là Ðảng học tập giả cầy hoặc là đạo đức của “bác” là đạo đức giả cầy. Vậy mà cán bộ đảng viên giành nhau chức tiên tiến về học tập đạo đức “bác”! Ta làm đếch gì có dân chủ mà Ðảng cứ nhâng nhâng nháo nháo rằng ta dân chủ gấp hàng nghìn lần các nước tư bản thì rõ ràng dân chủ của ta là dân chủ giả cầy! Ta bị Tàu nó chiếm đất chiếm biển mà cứ ngoạc mồm ra ca tụng tình hữu nghị 16 chữ vàng tức là ta bị Tàu nó nhét giả cầy vào họng mà vẫn khen rằng thịt cầy Tàu ngon!
Xã hội XHCN của ta là xã hội XHCN giả cầy nên nhân dân mới nửa tỉnh nửa mê, đất nước gần tiêu vong mà vẫn tưởng thái bình thịnh trị, tung hô Ðảng vạn tuế để nền chính trị giả cầy thiên thu trường trị.
Phong Trần