(cóp về từ quechoa.info và chèn thêm hình)
Mình về quê hội trường, vừa chui từ quán cà phê ra thì
thấy một người đàn bà ngồi trên trên ô tô, tay vẫy miệng gọi, nói Lập ơi! Phải Lập
đó không? Thì ra chị L., bạn học lớp 5 thời mình theo ba mình sơ tán lên ở
thung lũng Chớp Ri. Chị L. bây giờ xinh xắn trắng trẻo còn hơn cả thời chị
19 tuổi, thật không ngờ. Chị rất ra dáng đại gia, tay đeo vòng ngọc, cổ quàng
dây chuyền mỏ neo chừng hai cây vàng ròng, đi con Mẹc mới cứng, oách kinh.
Chị vẫn ngồi trong xe bên tay lái, nói Lập lên xe đi. Thấy
mình chần chừ không hiểu chị định đưa mình đi đâu, chị lườm cái cười cái, nói
lên xe đi, chị không ăn thịt mày đâu mà lo. Chị nói giọng Bắc ngon xớt, cười có
lúm đồng tiền tròn vo làm mình cứ chờn chợn không biết có đúng chị L. thật
không hay mình đã lầm. Mình nhớ như in xưa chị không có lúm đồng tiền, nói
giọng Cao Lao tiếng nào tiếng nấy méo xệch. Bản tính tò mò, mình leo đại lên xe
xem chị đưa mình đi đâu, nói chuyện gì với mình.
Chị đưa mình ra
bãi biển Quảng Tùng, tới một nhà hàng khá sang, sát rặng phi lao ven bãi biển.
Bà chủ nhà hàng chạy ra, ngực rung bần bật, kéo miệng cười rộng tới mang tai,
nói ôi chị, lâu lắm rồi chị mới tới. Xem cung cách biết bà chủ quí hóa chị L.
lắm. Nhìn vào nhà hàng thấy nhân viên táo tác hẳn lên, chạy đi chạy lại mặt mày
nghiêm trọng cứ y như quan to đến nhà, tự nhiên mình thấy vui vui.
Chị L. học lớp 5 với mình khi chị 19 tuổi, không phải
chị đi học muộn, tại chị đúp nhiều quá. Bạn học cùng vào lớp 5 với chị đã tốt
nghiệp cấp ba, vào đại học mà chị vẫn đang học lớp 5. Chị đọc thông viết thạo,
cộng trừ nhân chia cũng tốt nhưng không sao giải được toán đố và toán nhà lầu,
loại toán giản ước của lớp 5. Ngoài ra bất kì môn nào chị cũng không thuộc bài,
kiểm tra toàn dưới điểm trung bình. Hồi đó không có chuyện xin điểm mua điểm,
bù lại được đúp thoải mái, Chị L. đúp lớp 5 đến sáu năm vẫn được học như
thường.
Cô giáo chủ nhiệm phân mình và thằng Quí cùng tổ học
tập với chị L. để hai thằng kèm cặp chị cho qua được lớp 5. Chị L. nói chị phải
cố học cho xong lớp 5 mới được đi bán cửa hàng hợp tác xã. Ở thung lũng Chớp Ri
không có mậu dịch quốc doanh, chỉ có cửa hàng hợp tác xã. Khắp thũng lũng có
sáu cửa hàng hợp tác xã, chủ yếu bán vải vóc đường sữa, nước mắm ruốc. Nhân
viên bán cửa hàng phải học hết lớp 5, cậu chị làm chủ nhiệm hợp tác xã đã hứa
với chị rồi, chừng nào chị học xong lớp 5 sẽ cho chị bán cửa hàng. Làm nhân
viên cửa hàng khác nào chuột sa chĩnh gạo, chị L. mê lắm, khốn thay chị học mãi
không xong lớp 5.
Học với chị L.
sướng nhất trần đời, luôn luôn chị cho ăn uống no nê. Hồi đó chẳng có gì, chỉ
hai món khoai xéo, sắn lùi thôi, được ăn no là sướng rồi chẳng mong gì hơn.
Thực ra chẳng phải kèm cặp chị. Buổi tối mình và thằng Quí xách cặp đến nhà,
chị giao cho hai đứa cái cặp sách của chị và một rá khoai xéo hoặc sắn lùi, nói
học giúp chị nha, chị đi đây. Nói rồi chị tót ra khỏi nhà. Tụi mình vừa ăn vừa
giải toán, làm bài tập sinh sử địa, soạn văn cho chị xong rồi về, thế thôi, tối
nào cũng giống tối nào.
Mình hỏi thằng Quí, nói chị L. đi mô mà tối mô cũng đi
rứa hè. Thằng Quí cười khì, nói thằng ni ngu, đi yêu chứ đi mô. Mình hỏi yêu
ai, thằng Quí trợn mắt lên, nói oa chà nhiều lắm. Thằng Quí cùng 11 tuổi như
mình nhưng khôn hơn rận. Trong khi mình vẫn đinh ninh mẹ đẻ em ở rốn thì nó đã
biết người ta đúc em ở đâu, làm thế nào để không có thai. Nó lẻn vào buồng chị
L., lấy ra một cái lá to hơn cái quạt mo, nói chị L. đi yêu khi mô cũng mang
theo lá ni. Chị lót dưới lưng, rứa là mần chắc thoải mái, không đời mô có
nghén. Thằng Quí có nói tên lá nhưng lâu ngày mình quên mất. Sau này vào lính lên Sơn La gặp một ông người
Thái, mình có hỏi ông cái lá ấy, ông xác nhận là có. Mình hỏi tên lá, ông giả
bộ lắc đầu không biết, nói lá ấy chỉ đàn bà biết thôi, đàn ông không được biết.
Mình rủ thằng Quí đi rình chị L. xem chị yêu ra sao,
thằng Quí nhảy lên, nói đúng đúng, có rứa mà quên mất. Tối đó chị ra khỏi nhà
là tụi mình bám theo liền. Chị L. đi vòng vèo men rìa thung lũng, lội quá suối Roóc,
chui vào hang đá vôi. Hang này rất rộng, nhiều ngõ ngách, tụi mình mò mãi mới
tìm được chỗ chị yêu. Hang tối mò chẳng thấy gì, chị nghe chị hức hức và kêu
to, nói ôi sướng quá bọ ơi. Lát sau người đàn ông đi ra, tụi mình ba chân bốn cẳng
chạy về nhà làm bài cho chị. Làm xong rồi vẫn không thấy chị về, thằng Quí rủ
mình chạy vào hang đá xem sao. Tới nơi, lại nghe tiếng chị hức hức, lại ôi sướng quá bọ ơi. Nhưng kì lạ,
không phải hai cái bóng mà ba cái bóng. Rõ ràng có hai người đàn ông đang yêu
chị.
Mình ghé tai thằng Quí, nói răng chị L. yêu một lúc
hai người. Thằng Quí chặc lưỡi, nói biết được. Bỗng có tiếng cãi nhau. Chị L.
kêu to, nói hai người sáu chục ( đồng),
răng lại bốn chục. Người đàn ông nói tụi anh chỉ có chừng đó, em thông cảm. Chị
L. rú lên, nói đưa ngay thêm hai chục, đưa ngay. Hai người đàn ông bỏ chạy. Chi
L. tru tréo chửi, nói vơ cha tổ tụi bay nời, ăn không l. tao nha. Mình với
thằng Quí nhảy ra, nói ê ê tụi em biết chị làm chi rồi nha. Chị L. sững lại, từ
từ khụy xuống trước mặt hai đứa mình, nói chị phải làm rứa để nuôi cả nhà, chị
lạy hai em đừng nói với ai hết. Chị chắp
tay vái tụi mình như tế sao, vừa vái vừa khóc.
Bây giờ chị L. đang ngồi trước mặt mình mặt mày tươi
rói, nói nửa thế kỉ rồi Lập hè, mau thiệt. Chị bỏ giọng Bắc nói nguyên xi tiếng
bọ. Mình cười, nói em sợ nhận nhầm chị vì hai cái lúm đồng tiền. Mắt chị sáng
lên, nói hai tỉ bạc đó, phải sang tận Ing Liềng mới làm được. Mình cười, nói
chị bây giờ còn nói được tiếng Anh, ghê quá. Chị cười to, nói thằng ni khinh
chị rứa bay. Tau bây chừ tuyền quan hệ với ông to bà nậy, phải đổi giọng bọ ra
giọng Bắc cho nó sang, thỉnh thoảng nhả ra mấy tiếng Ing Liềng cho người ta nể.
Mình nói học hết lớp 5 em về quê, không biết chị làm
những gì mà giàu thế. Chị nói chị bán cửa hàng hợp tác xã 13 năm kiếm được
một ít, sau người ta bỏ cửa hàng chị đi buôn trầm, rồi buôn vàng, rồi buôn bán
bất động sản. Vốn liếng chừng năm bảy chục tỉ, so với người ta là con tép nhưng
chị mãn nguyện lắm rồi. Khởi nghiệp bằng một nhúm lông bây giờ được gọi là bà
tỉ phú còn đòi chi nữa.
Chị bóc tôm hùm cho mình ăn, nói nhớ lại chuyện xưa
chị cảm ơn em với thằng Quí quá. Hồi đó tụi bay nói ra thì đời chị tàn, không
ngóc đầu lên được mô, thiệt đo. Thốt nhiên chị dừng ăn, nhìn mình chằm chằm,
nói mi có quen ông Hiệu Minh không. Mình nói có, cũng có gặp anh ấy đôi ba lần.
Chị nói hay là mi kể chuyện đó cho ông nớ. Vừa dứt lời chị à một tiếng, nói mà
mi biết răng được. Chuyện đó xảy ra mấy năm gần đây. Mình hỏi chuyện gì. Chị
cười to, nói chuyện chị tắm với con cháu 10 tuổi. Nó thấy chị có nhúm lông, nói
răng dì có mà con không có. Chị nói lớn lên rồi con cũng có. Nhờ nhúm lông ni
mà dì nuôi sống cả nhà đó con. Con cháu liền reo lên, nói a rứa thì con muốn
lông mọc đầy cả người con luôn. Kể xong chị lại cười, nói cha tổ cái ông Hiệu
Minh, cứ như là ổng núp rình sau nhà tắm chị vậy đó. Xong chị lại cười, đôi gò
má đỏ ửng, cặp tuyết lê khép khép mở mở, hai lúm đồng tiền tròn vo rung rung
giật giật. Tuổi sáu mươi vẫn còn duyên, tiếng cười vẫn có thể làm đàn ông điêu
đứng, thật phục chị quá.
Tối qua Trần Tién gọi mình đến quán Ziều đỏ nhậu chơi. Mình tới nơi bỗng gặp
thằng Quí, té ra nó cũng quen Trần Tiến. Mình kể với nó chuyện mình gặp chị L.,
nói tỉ phú đó nghe đừng có mà đùa, hai đứa mình bây giờ xách dép cho bả không
đáng. Thằng Quí nói mày nghe bả nói làm gì mà giàu? Mình nói bả buôn trầm, buôn
vàng mà giàu, sau này buôn bán bất động sản càng giàu to. Thằng Quí cười cái
hậc, nói đom! Mày lại nghe mồm bả. Mình trợn mắt lên, nói thằng này không tin à
bay, bây giờ trong tay bả có mấy dự án, bả quan hệ toàn ông to bà nậy, kinh
lắm. Thằng Quí xua tay nhọn mồm, nói đom đom đom! Rồi nó kéo banh tai mình ra,
nói nhúm lông nhúm lông đấy… ngu ơi!
Nguyễn Quang Lập